Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 264 - Động viên




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc: “… Tôi đâu nói không thể kiên trì, đây cũng không phải việc gì khó, tôi chỉ kinh ngạc thế mà cô thật sự kiếm được cái đơn hàng này. Lò gạch của huyện cũng rất ít khi có đơn hàng lớn như vậy.”
Tô Mạn cũng không lộ ra biểu tình đắc ý, loại thời điểm này, điều cấp dưới cần chính là cô cổ vũ, trấn an. Như vậy mới có thể cần cù và chăm chỉ tiếp tục ra sức tăng ca.
Mặt cô lộ vẻ cảm kích nói: “Cũng may mọi người mạnh mẽ nghị lực hậu thuẫn cho, tôi mới dám đi bàn đơn hàng như vậy.”
“Khụ khụ, cô yên tâm đi, đơn hàng này tôi có thể nhận. Bọn họ cũng không xây nhà nhanh như thế đâu. Mỗi ngày sau khi tính toán lượng nhu cầu, bên này tôi có thể lập ra kế hoạch.”
Cái này cũng may là lúc trước xây nhà cho xã viên công xã đã tổng kết ra kinh nghiệm, mỗi ngày chỉ cần theo kịp tốc độ xây nhà của những người này là được.
Có lời này của Thôi Hướng Bắc, Tô Mạn đương nhiên yên tâm. Dù sao chỉ cần lò gạch bên này có thể cố gắng nung ra nhiều gạch là được. Cần người cô cho người, muốn cổ vũ sẽ cổ vũ. Cũng không tin việc này còn không làm được.
Chờ sau khi Tô Mạn đi rồi, Thôi Hướng Bắc mượn loa lớn kêu gọi các công nhân.
“Các đồng chí, nói cho mọi người biết một tin tức cực kỳ tốt! Chủ nhiệm Tô tìm đơn hàng lớn xây nhà cho công nhân viên chức của xưởng quần áo trong huyện cho chúng ta, vậy chứng minh rằng kỹ thuật nung gạch của chúng ta, cũng được đối phương tán thành. Về sau, gạch của chúng ta, đều sẽ vận chuyển đến trong huyện, lò gạch của chúng ta, quy mô sẽ càng lúc càng lớn!”
Nghe tin tức ấy, các công nhân vừa kinh ngạc vừa reo hò. Vậy mà trong huyện xây nhà cũng muốn dùng gạch bọn họ nung ra. Gạch bọn họ nung phải tốt cỡ nào chứ.
Nghĩ tới nhà cửa mà các công nhân người ta về sau ở đều là xây bằng gạch của bọn họ, trong lòng lại cảm thấy kiêu ngạo cực kỳ.
Thôi Hướng Bắc nhìn thấy mọi người kích động như vậy, lại hô: “Các đồng chí, vì chứng minh với các đồng chí công nhân rằng lò gạch chúng ta có năng lực này, lần này chúng ta phải toàn lực ứng phó, không được kéo dài. Nhất định phải đạt đủ lượng sản xuất, mọi người có làm được không?”
“Được!”
Công nhân phía dưới hô một tiếng.
“Từ hôm nay trở đi, làm hai ca!”
Vào buổi chiều Tô Mạn bên này đã bố trí công nhân mới cho lò gạch.
Thu xếp một nhân viên văn phòng làm thống kê, cùng với một kế toán. Đều là thanh niên trí thức nữ có bằng cấp ba. Cũng là tới từ hai năm trước, tới cũng rất sớm.
Có cơ hội lần này, thanh niên trí thức nữ vô cùng vui mừng. Cảm thấy đây mới là đến nông thôn kiến thiết.

Dù sao xây nhà cho công nhân viên chức của xưởng quần áo cũng là chuyện lớn, hơn nữa còn là xây dựng với quy mô lớn như vậy, rất nhanh đã khiến cho các đơn vị khác chú ý.
Các đơn vị khác tìm xưởng quần áo bên này hỏi thăm, sao đột nhiên phải xây nhà.
Sau khi hỏi thăm, mới biết được lần này xây nhà không giống như ngày xưa. Nhưng đồng chí công nhân nói cũng không rõ ràng lắm.
Cho nên lãnh đạo trong xưởng khác tìm tới xưởng quần áo bên này hỏi thăm tình huống.
Ngay cả lò gạch trong huyện cũng lại đây.

Những xưởng khác tới tìm xưởng quần áo bên này hỏi chuyện xây nhà cho công nhân viên chức.
Ở trong huyện Nam Bình, quy mô của xưởng quần áo không tính lớn. Kiếm được tiền chủ yếu là xưởng vải bông và vải lanh. Trong xưởng vải bông và vải lanh tiêu thụ cả nước, công nhân cũng phải đạt tới hơn một ngàn người. Nhưng dù là bọn họ, cũng không có cách nào một lần xây nhiều nhà như vậy. Ví dụ như nói bọn họ có một ngàn người, một lần có thể xây một trăm căn, vậy đã không tệ. Như xưởng quần áo, tổng cộng mới hơn ba trăm người, lập tức đã xây tám mươi hộ, hơn nữa nghe nói còn đang xin đất, muốn tiếp tục xây. Chuyện này khiến cho các xưởng khác đứng ngồi không yên, đều dồn dập lại đây nghe ngọn nguồn xây nhà thế nào. Chỉ nghe nói là công nhân lấy tiền, nhưng cụ thể hành động như thế nào, mọi người đều không rõ ràng. Ngay cả bản thân công nhân cũng không rõ.
Chẳng qua chuyện này xưởng trưởng Chu cũng đã dặn dò với các lãnh đạo khác, đừng ra bên ngoài nói bừa, quay đầu lại khiêu khích hiểu lầm, gây thêm nhiễu loạn cho xưởng, công nhân không thể xây nhà, cứ chờ làm tội nhân đi.
Cho nên đối với chuyện này, các lãnh đạo khác của xưởng quần áo cũng không dám nói ra bên ngoài, chỉ bảo đi tìm xưởng trưởng Chu đi, tất cả tài liệu đều ở chỗ ông ta.
Vì thế những người này bắt đầu tụ tập ở trong văn phòng của xưởng trưởng Chu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận