Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 237 - Tương lai




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong lòng cô cân nhắc, thật ra vẫn còn một sự kiện liên quan đến năm nay. Cô cũng không rõ ràng lắm với một ít chi tiết lịch sử của thời đại này, nhưng cũng từng nghe người ta nói hình như nhà ăn lớn giải tán vào thời kỳ thiên tai ba năm, không phải năm ngoái, vậy nhất định chính là năm nay.
Mà nhà ăn lớn giải tán sẽ gặp phải một vấn đề —— nồi sắt.
Bấy giờ thành lập nhà ăn lớn, vừa lúc là công cuộc đại luyện thép, mỗi nhà hiến dâng nồi sắt ra luyện thép. Nếu nhà ăn lớn giải tán, trong nhà nấu cơm đều phải dùng bình đất. Cô đã cân nhắc đến, cái này không chỉ có thể giúp xưởng kiếm tiền, không chừng còn có thể dùng những sản phẩm đó vào trong trong huyện đổi nồi sắt, đến lúc đó giải quyết vấn đề nồi sắt của xã viên công xã, thế lại là một khoản điểm thánh mẫu.
Bí thư Trình vừa cẩn thận nhìn những tờ kế hoạch này, trong lòng đương nhiên hy vọng có thể để công xã sống tốt hơn. Hơn nữa lúc trước Tô Mạn cũng thật sự tìm thấy rất nhiều con đường, bây giờ hai chuyện này cũng được cô nhắc tới, hình như cũng không phải không được.
“Được, cháu cứ đi xem thử đi.”

Đại đội Đại Kiều Loan bên này, Thôi Hướng Bắc đã tìm đội trưởng Quách thảo luận chuyện trang trại nuôi lợn.
Anh vốn nghe Tô Nhị Trụ nói em gái anh ta muốn mở trang trại nuôi lợn, cho nên đầu óc nóng lên đi học nuôi lợn. Đợt này cũng coi như học được một ít thứ, hi vọng những việc này chắc chắn phải dùng tới mới được.
Nhưng trong đội hình như cũng không bảo muốn nuôi lợn. Hơn nữa dù cho muốn nuôi lợn, cũng không nhất định là ở trong đội.
Nghĩ trái nghĩ phải, Thôi Hướng Bắc cũng không buông bỏ, chạy đi tìm đội trưởng Quách nói về chuyện nuôi lợn.
Đội trưởng Quách: “…” Ông nghĩ mãi không hiểu, một chàng trai thanh niên trí thức sao lại đột nhiên muốn nuôi lợn chứ.
“Thanh niên trí thức Thôi, cái việc nuôi lợn này cháu nghe từ đâu ra vậy, chú nói cho cháu. lợn cũng không dễ nuôi đâu, chú nuôi một đợt chết một đợt đây.”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Vậy đương nhiên là do kỹ thuật của các chú không giỏi, nuôi lợn cũng là một công việc kỹ thuật.”
Đội trưởng Quách lập tức vui vẻ: “Nói như cháu có kỹ thuật vậy.”
“Cháu quả thật có kỹ thuật.”
“…” Đội trưởng Quách nhìn kỹ anh, tựa như thấy dáng vẻ cũng không giống nói dối, lại hỏi: “Cháu nói thật?”
“Cháu đương nhiên nói thật, cháu mua rất nhiều sách về xem. Mặt khác cháu còn ra bên ngoài học tập một mùa đông. Chính là vì học kỹ thuật của bộ môn này.” Thậm chí anh còn thông qua quan sát tập tính của lợn, bản thân cũng lĩnh ngộ được một vài tri thức kỹ thuật.
Đội trưởng Quách có chút do dự.
Dù sao thằng nhóc Thôi Hướng Bắc này trông cũng không phải người kiên trì.
Thôi Hướng Bắc nói: “Mùa xuân chính là ngày tốt, cũng đừng chậm trễ. Nếu chú không tin, trước tiên bắt mấy con lợn con về nuôi. Chờ nuôi tốt rồi, trong năm chúng ta giết hai con, cuối năm giết hai con nữa.”
Nghĩ tới thịt đó, lông mày anh hơi nhướng lên.
Đội trưởng Quách vừa nghe vậy, bèn lập tức tính toán: “Chúng ta còn phải nộp lợn, vậy không phải phải nuôi tám con lợn sao?”
“Tám con cũng không thành vấn đề. Số lượng không tính là nhiều.”
Đội trưởng Quách vẫn không tin anh, trong lòng nói thầm. Ông không tin một thanh niên trí thức biết nuôi lợn. Phần tử trí thức nuôi lợn? Đây không phải đùa giỡn sao? Nhưng ông lại cực kỳ động tâm, bởi vì Thôi Hướng Bắc đã nói đọc qua sách rồi, còn đi học tập. Ông nói thầm có khi nào nuôi lợn còn là một bộ môn tri thức? Phần tử trí thức thật sự biết những tri thức này?
“Được, chú sẽ suy xét thật kỹ càng.” Ông muốn đi tìm Tô Mạn góp ý một chút.
Thôi Hướng Bắc nói: “Được, chú suy xét đi, cháu đi thu xếp trang trại nuôi lợn trước.”

Buổi chiều các đại đội bên này đã nhận được thông báo của công xã, nói trong mỗi đội bố trí một xã viên nam, trước để người trong đội chỉnh lý xưởng thép.
Bây giờ Lâm Tuyết Cúc là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ trong đội, nghe tin tức ấy, lập tức nói: “Loại công việc gian khổ này, phải sắp xếp người nhà cán bộ.”
Vẻ mặt của những cán bộ khác mơ màng, lại nghe cô ta nói: “Để người trong nhà tôi đi đi, sức lực của anh ấy lớn.”
“…” Cô ta cũng thật sự cam lòng.
Lại nghĩ đến thân phận chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của Lâm Tuyết Cúc hiện giờ, nếu cô ta cứ dựa theo đó mà dạy những xã viên nữ trong đội, về sau đàn ông trong đội không phải đều thành gia súc sao?
Hội liên hiệp phụ nữ công xã cũng thật biết chọn người…

Bạn cần đăng nhập để bình luận