Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 531 - Khai báo




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Kỹ thuật viên lại hỏi: “Có đi xem phim chưa?”
“Coi rồi, hôm nay mới coi, nhưng điều kiện kém quá.”
“Đương nhiên là kém, cậu phải đến tỉnh thành mà coi, đừng ngại đường xa. Quan trọng là phải có một buổi hẹn tốt đẹp. Đúng rồi, nhớ phải mua mấy loại kem bảo vệ da hay dầu gội gì đó trong công ty bách hóa cho nữ đồng chí người ta đấy, nữ đồng chí thích mấy cái đó lắm.”
Thôi Hướng Bắc nhớ kỹ trong lòng nhưng hình như anh chưa từng thấy Tô Mạn dùng mấy cái đó bao giờ.
Thấy dáng vẻ như sinh viên hiếu học của Thôi Hướng Bắc, kỹ thuật viên lại càng đắc ý: “Nắm tay chưa?”
“...Chưa.”
“Nắm tay, nhất định phải nắm tay, đừng có ngại. Tìm thời điểm thích hợp nắm tay người ta. Các đồng chí nữ dễ thẹn lắm, mình phải chủ động lên.”
Thôi Hướng Bắc chà chà tay, gật bừa.
Kỹ thuật viên lại nói: “Tôi thấy bây giờ cậu còn chưa nắm tay chắc là cũng chưa làm gì đó đâu nhỉ.”
Thôi Hướng Bắc hỏi: “Gì đó là cái gì?”
Kỹ thuật viên liếc mắt, đưa tay chỉ chỉ miệng mình rồi gật một cái.
Thôi Hướng Bắc: “...” Hình như tìm lộn người rồi. Anh nghiêm túc nói: “Đó là chuyện sau khi kết hôn mới có thể làm!” Làm thế trước khi kết hôn là không tôn trọng cô gái mình thích.
Sau đó mau chóng đứng dậy chạy đi mất.
Kỹ thuật viên mang vẻ mặt anh đây hiểu hết lắc lắc đầu. Bây giờ thì đơn thuần như tờ giấy trắng nhưng sau này thể nào cũng gì đó thôi.
Tô Tam Trụ kìm nén cả đêm, ngủ cũng không ngon giấc. Anh ta muốn đến tìm Tô Đại Trụ nhưng trong lòng lại sợ em gái giận, chê họ lo nhiều quá.
Thế là trong lòng do dự, hôm sau vẫn đi làm như bình thường.
Sau khi ăn trưa xong, anh ta chạy ngay đến phòng làm việc của Tô Mạn.
“Em gái, sao hôm qua em lại ra ngoài ăn cơm? Hình như anh còn thấy em đi cùng thanh niên trí thức Thôi.”
“Đúng thế, em và Thôi Hướng Bắc hẹn nhau đi coi phim. Đúng rồi, em với Thôi Hướng Bắc đang quen nhau.”
Tô Mạn vô cùng hào phóng báo tin với anh trai mình.
Tô Tam Trụ có cảm giác như sét đánh ngang tai, còn chưa kịp hỏi em gái đã thừa nhận rồi... “Em gái, sao em lại quen với Thôi Hướng Bắc, em nhìn trúng cái gì của cậu ta? Là chuyện từ bao giờ, sao anh không biết gì hết.”
Tô Mạn nhìn dáng vẻ như rất khó tiếp nhận của anh ta thì có hơi buồn bực nói: “Chỉ là quen nhau thôi, làm gì mà kinh ngạc thế. Mới quyết định hôm qua.”
Chỉ là quen nhau thôi?
“Em gái, đây nào phải chuyện nhỏ, là chuyện lớn đó. Em biết nhà Thôi Hướng Bắc ở đâu không, cậu ta là thanh niên trí thức, nhà ở đâu còn không biết. Em và cậu ta quen nhau? Lỡ sau này kết hôn, người ta lừa em thì làm thế nào. Người nhà cậu ta có tốt không, em không biết. Đây là việc lớn đó...”
Tô Tam Trụ vừa nghĩ đến việc em gái mình bị một tên chẳng biết gốc gác từ đâu lừa gạt thì trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu.
Tô Mạn nói: “Chuyện kết hôn còn sớm, anh sốt ruột làm cái gì. Tụi em mới quen nhau thôi. Cần gì suy nghĩ nhiều như thế.”
“Đó không phải là chuyện sớm hay muộn sao? Em không thể nói chưa từng có ý muốn kết hôn với người ta!” Trong quan niệm của Tô Tam Trụ, nam nữ đồng chí yêu đương với nhau, có nghĩa là muốn kết hôn với đối phương. Ví dụ như trong đội họ, người ta chỉ cần nhìn thấy nữ đồng chí, nhìn trúng thì ngay hôm đó có thể kết hôn luôn.
Tô Mạn cũng không muốn thảo luận về vấn đề kết hôn hay không kết hôn gì đó với anh ta, nếu nói chuẩn bị kết hôn! Thể nào Tô Tam Trụ cũng làm cho một tràng dài, còn nói không kết hôn, có khi lại dọa Tô Tam Trụ sợ: “Chuyện sau này thì cứ để sau này tính.”
Tô Tam Trụ bị phản ứng của Tô Mạn dọa sợ ngây người. Em gái nhà mình không có phủ nhận, không lẽ là thật sự chưa từng cân nhắc đến chuyện kết hôn đấy chứ.
Trời ạ, em gái anh ta và người khác yêu đương, nhưng lại không tính kết hôn với người ta.
Cái này, đây không phải là...
Nghĩ như vậy, hình như đồng chí Thôi Hướng Bắc có chút đáng thương.
Tô Tam Trụ cảm thấy, nếu có nữ đồng chí nào đó yêu đương với anh ta nhưng lại không tính kết hôn với anh ta, khả năng cao là anh ta sẽ tức chết mất.
Anh ta vốn định tìm anh cả và anh hai đi tính sổ với Thôi Hướng Bắc.
Nhưng bây giờ anh ta lại có chút chột dạ, ngại không đi nữa. Mặt mày xám xịt quay về ký túc xá.
Buổi chiều khi Thôi Hướng Bắc và Tô Mạn cùng nhau đi ăn cơm ở nhà ăn đã gây nên một trận náo động nhỏ trong xưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận