Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 457 - Lùi bước




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghe cách này của Tô Mạn này, Lâm Tuyết Cúc lập tức vô cùng vui mừng, vẻ mặt hưng phấn: “Đúng đúng đúng, cách này tốt, ngày mai chị sẽ kéo bọn họ học tập. Để bọn họ không thể ăn thịt heo trong nhà.”
Thấy Lâm Tuyết Cúc bên đây nói gần xong, Tống Ngọc Hoa cũng nói tiếp hai câu. Bây giờ cô ta không cần xuống ruộng, mỗi ngày ở nhà trẻ trong đội, có thể dẫn theo Tiểu Mễ Lạp, cuộc sống trôi qua cực kỳ tốt đẹp hơn lúc trước. Hơn nữa con người trông cũng có khí sắc tốt hơn hồi trước một chút.
Mọi người trong nhà càng ngày càng vươn lên, trong lòng Tô Mạn đương nhiên vui vẻ. Dù sao hệ thống bên đó biểu thị nhiệm vụ chính cải tạo đã tiến hành được bảy mươi phần trăm.
Đây chứng tỏ rằng rất nhanh cô có thể thay đổi tình trạng thân thể của mình, nhận được thân thể vô cùng khỏe mạnh.
Đừng nhìn bây giờ mỗi ngày cô cực kỳ sôi nổi, đây đều là dựa vào nghị lực duy trì.
Thân thể này của cô mười tám tuổi, nhưng tinh thần tuyệt đối không chỉ mười tám tuổi.
Tô Nhị Trụ lén nhìn người trong nhà, thấy tâm trạng mọi người vui vẻ, nhìn lại em gái nhà mình cũng cười, tâm tình vô cùng tốt, thật cẩn thận đề cập tới: “Em gái, anh không muốn nuôi heo.”
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, những người khác đều nhìn về phía anh ta.
Tô Thiết Sơn trực tiếp vỗ bàn: “Thằng hai vừa mới nói gì?”
Lý Xuân Hoa nói: “Nó nói không muốn nuôi heo nữa.”
Tô Thiết Sơn nhìn trái nhìn phải, chuẩn bị tìm thứ gì đó tiện tay.
Tô Nhị Trụ nhanh chóng đứng lên trốn qua một bên, tội nghiệp nhìn người trong nhà: “Con thực sự không muốn nuôi heo, hôm nay khi thấy bọn họ bắt heo, trong lòng con vô cùng khổ sở. Mọi người nói con không có tiền đồ cũng được, con có lẽ thật sự không thích hợp nuôi heo.”
Lý Xuân Hoa nói: “Sao không thích hợp, thế không phải nuôi rất tốt sao? Mẹ nghe đội trưởng nói, sang năm còn phải tiếp tục nuôi. Còn phải nuôi nhiều hơn. Về sau lúc chia thịt chúng ta có thể được chia nhiều một chút.”
Tiểu Thảo và Tiểu Thạch Đầu nói: “Chú nuôi heo để ăn thịt.”
Tiểu Mễ Lạp cũng ôm đùi cha nhà mình: “Chú… Cha nuôi heo để ăn thịt.”
Tô Nhị Trụ cảm thấy chỉ có em gái nhà mình có thể giúp đỡ mình. “Em gái, em nói giúp anh đi.”
Tô Mạn nói: “Em hiểu tâm trạng ấy của anh, nhưng em cảm thấy quyết định này quá sớm. Nếu không thì vậy đi, chờ ngày mai nói sau.”
“Vì sao chờ ngày mai?”
“Ngày mai ăn thịt. Ăn thịt rồi nói sau.”
Tô Nhị Trụ: “Anh không ăn!”
Lý Xuân Hoa vui vẻ: “Con không ăn thì đúng lúc lắm, cho cha con ăn nhiều một chút.”

Ngày hôm sau mới ba giờ hơn, trời còn chưa sáng, trong đội đã náo nhiệt tưng bừng.
Trong đội đã nhiều năm không có giết heo chia thịt. Năm nay rốt cục có thể ăn thịt, chuyện này có thể quan trọng sánh với mừng năm mới. Trai gái già trẻ đều chạy tới xem náo nhiệt.
Đến ngay cả ba đứa nhỏ của nhà họ Tô bên này cũng thức dậy theo, nắm tay ngắm nhìn khung cảnh tưng bừng.
Tô Mạn bị ồn đến mơ mơ màng màng, dứt khoát cũng từ trên giường thức dậy, sau khi rời giường rửa mặt, thì ôm sách tiếng Nga đọc.
Mãi cho đến hơn năm giờ, người trong nhà mới trở về.
Bọn nhỏ hoan hô chạy ở đằng trước, bộ dáng cũng không thấy bị dọa chút nào. Tô Đại Trụ xách thịt đi phía sau, Lâm Tuyết Cúc thì đang cầm cái chậu, bên trong đều là tiết heo.
Đây chính là thứ tốt, gia đình những người khác còn chưa chắc có thể được chia.
Lý Xuân Hoa vui vẻ nói: “Con heo này nuôi rất tốt, thằng hai của chúng ta đúng là có năng lực. Con này không tính là lớn, đã hơn một trăm tám mươi cân, con heo khác sau này có khi phải hai trăm chăng?”
(Một cân = ½ kg)
Người nhà họ Tô đông, hơn nữa Tô Nhị Trụ là nhân viên chăn nuôi. Cho nên lần này chia mấy cân thịt.
Đồ vừa cầm đến, Lý Xuân Hoa đã sai sử: “Tay nghề của vợ thằng hai tốt, đi làm bữa sáng cho em gái con đi. Làm mì thịt heo kiểu Bắc. Bỏ nhiều thịt chút.”
Tô Mạn vội vàng nói: “Mẹ, con không thích ăn, bỏ ít thôi.” Ngược lại cô không thiếu thịt.
Lý Xuân Hoa vô cùng nhiệt tình: “Không được, nhiều người như vậy, đừng luyến tiếc. Vợ thằng hai mau đi đi.”
Tống Ngọc Hoa lập tức xắn tay áo vào nhà.
Tô Mạn nói: “Vậy đều cùng nhau ăn đi, một mình con, con sẽ không ăn.”
Lý Xuân Hoa méo miệng, chuẩn bị nói người trong nhà ăn ngon như vậy làm gì, nghĩ tới bây giờ cuộc sống tốt đẹp rồi, cũng không nghèo nàn nữa, nói: “Đều ăn đi. Vợ thằng hai, nấu nhiều chút. Dù sao năm mới còn chia nữa, thịt này chúng ta cũng không giữ lại.”
Lâm Tuyết Cúc vừa nghe vậy, lập tức chui vào trong nhà bếp. “Con cũng giúp.”
Lý Xuân Hoa: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận