Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 519 - Thuyết phục




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Cao cười đáp: “Lão Cổ, ông cũng biết rồi đấy, gần đây chúng tôi đang xây dựng. Từ khi bí thư Lâm sửa bến tàu xong, rất chú trọng xây dựng cơ sở hạ tầng của huyện. Mong mỏi sửa cầu sửa đường. Thế nên mới phái chúng tôi đi khảo sát, xem xem ở đâu phù hợp sửa đường. Muốn hợp tác cùng nhau sửa đường.”
Huyện trưởng Cổ cười lắc đầu: “Huyện Tiểu Dã chúng tôi có sửa đường cũng không cần sửa với Nam Bình.”
Huyện trưởng Cao đáp: “Chuyện này chúng ta không phải là chuyên gia, hay là, chúng ta gọi đồng chí quản lý giao thông tới để tính toán một chút với đồng chí của chúng tôi. Phân tích xem con đường này nên sửa hay không. Tôi cũng đã đến đây rồi, cũng phải cho tôi cơ hội đi ngang qua sân khấu chứ, trở về tôi còn có cái ăn nói với bí thư Lâm, ông cũng biết cá tính của ông ấy mạnh như nào rồi đấy.”
Vẫn phải giữ mặt mũi cho người ta. Huyện trưởng Cổ đành gọi điện thoại bảo đồng chí ở cục giao thông tới.
Hai cục trưởng của cục giao thông huyện Tiểu Dã tới, một trưởng một phó. Vừa hay chức vị cũng tương đương với mấy người Tô Mạn.
Nghe nói huyện Nam Bình đến tìm bọn họ sửa đường, bọn họ lập tức cười. Thực ra sau khi bọn họ vận chuyển hàng hóa đến Nam Bình, bọn họ đã nghĩ đến việc Nam Bình sớm muộn gì cũng có một ngày phải sửa đường. Dẫu sao sửa đường rồi thì mới có thể khiến những đồng chí ở những huyện khác đi tới Nam Bình.
Không ngờ rằng đến cũng nhanh đấy.
Bọn họ lấy ra bản đồ khu vực Hoa Châu, chỉ vào vị trí hai bên, cục trưởng cục giao thông huyện Tiểu Dã lên tiếng: “Đúng là nên sửa đường, nếu như không sửa, đường không thông, sau này sớm muộn gì chúng tôi cũng lại đi lên tỉnh.”
Tô Mạn vừa nghe thì biết là gặp được người hiểu chuyện.
Cô cũng cười: “Quả thực con đường này cần sửa, nếu như không sửa thì huyện Tiểu Dã chỉ có con đường lên tỉnh mới có thể đi. Đường xa như thế, mỗi ngày lãng phí bao nhiêu thời gian và tài nguyên. Nếu như thông suốt rồi thì cả kết cấu huyện Tiểu Dã cũng sống rồi. Muốn đi đến đâu cũng đều tiết kiệm được thời gian.”
Cục trưởng Cung cũng nói: “Không sai, mặc dù bến tàu Nam Bình không so được với tỉnh thành, nhưng chúng tôi cũng có ưu thế hơn bọn họ, hàng hóa của chúng tôi ít, không cần xếp hàng, có thể chuyển hàng lên tàu bằng tốc độ nhanh nhất. Quan trọng là nếu như đường này được sửa xong, có thể gần hơn so với lên tỉnh.”
Cục trưởng của huyện Tiểu Dã nhìn hai người, trong hồi giật thót, biết rằng mấy người ở Nam Bình có chuẩn bị rồi mới tới.
Ông ta điềm tĩnh đáp: “Nhưng chúng tôi có sửa hay không đâu quan trọng, dù sao mấy năm nay cũng đi qua đó. Quen rồi. Quặng sắt của chúng tôi cần chuyển thì vẫn phải chuyển, không chậm trễ.”
Tô Mạn cười: “Quả thực là như vậy, quả thực là cũng không chậm trễ, nhưng lại không có lời gì với huyện Tiểu Dã. Không sửa đường, Tiểu Dã vĩnh viễn chỉ có một con đường đi, sau khi cục trưởng Cung của chúng tôi nhậm chức, Nam Bình sửa đường, sửa bến tàu. Đây đều là thành tích đó.”
Huyện trưởng Cao cười đáp: “Còn phải nói, tôi cũng được thơm lây đây, đường với bến tàu đều được sửa vào nhiệm kỳ tôi nhậm chức.”
Cục trưởng Cung cười, ông ấy mới là người nhặt được một mớ lợi ích. Đó đều là quyết định mà huyện đề ra.
Ba người bên Nam Bình tôi một câu anh một câu vui vẻ nói chuyện. Nó khiến cho người của huyện Tiểu Dã khó nghĩ.
Huyện trưởng Cổ không cần nói tới, huyện thì không nghèo, nhưng cũng không có chiến tích gì. Dẫu sao mỗi năm đều là thành tích như thế, bạn có thể nói đó là chiến tích mà mình làm ra không, không thể đâu.
Mà càng không phải nói tới cục giao thông huyện Tiểu Dã, so với cục giao thông huyện Nam Bình thì quả thực bọn họ chẳng được tích sự gì.
Một chút ngạo nghễ vừa rồi cũng bị đánh tan tác.
Huyện Tiểu Dã có tiền, giàu có, nhưng không liên quan đến chiến tích của cục giao thông huyện Nam Bình. Con đường đi đến tỉnh thì đã khơi thông tám trăm năm rồi.
Huyện trưởng Cao khuyên giải: “Lão Cổ à, thật ra chúng ta cũng không để ý đến chiến tích, nhưng chuyện sửa đường quả thực là chuyện ích nước lợi nhà. Đó là chuyện có lợi cho người dân. Sau khi sửa đường xong, người dân ở Tiểu Dã có thể đến huyện Nam Bình chúng tôi ngồi thuyền, tiện lợi biết bao.”
Huyện trưởng Cổ nhìn hai người của cục giao thông.
Sắc mặt của cục trưởng không được tốt lắm, vốn dĩ là để Nam Bình cầu bọn họ sửa đường, đến lúc đó có thể khiến cho Nam Bình móc tiền ra.
Nhưng người ta cũng là người hiểu biết. Còn phó cục trưởng thì càng không cần phải nói, dẫn sao người lãnh đạo trực tiếp cũng không nói nên lời.
Cuối cùng vẫn là huyện trưởng Cổ hỏi: “Vậy nếu như sửa đường thì các ông chuẩn bị như thế nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận