Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 735 - Cha con hòa giải




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc đáp: “Chuyện về tình cảm hai chúng ta vẫn có thể bù đắp. Về phần cha xé toang thư thông báo của con… Trên đời này có ai mà không mắc sai lầm chứ, khi còn bé con còn đâm thủng lốp xe của cha. Cha đã thành tâm xin lỗi như vậy, con tha thứ cho cha. Ai bảo con gặp được Tô Mạn ở đây nữa chứ, cho nên cha may mắn lắm. Nếu không kiếp này chúng ta gặp nhau lần nào thì sẽ cãi nhau lần đó, cha sẽ mãi mãi mất đi người con ưu tú của mình. Đồng chí Thôi Vệ Quốc à, sau này cha phải nhớ đối xử tốt với con một chút.”
Nghe thấy giọng điệu bướng bỉnh và cà lơ cà phất của con trai, Thôi Vệ Quốc trừng mắt: “Làm sao, ông đây xin lỗi mày, mày đắc ý lắm chứ gì?”
Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Đúng là rất đắc ý. Dù sao rất có khả năng con chỉ được nghe lời này một lần trong đời, con muốn quay về chậm rãi nhấm nháp.”
Thôi Vệ Quốc tức đến muốn cởi giày.
Thôi Hướng Bắc thấy thế tranh thủ thời gian xoay người chạy về phía Lý Thục Hoa: “Mẹ, Tô Mạn, cha muốn đánh con!”
Thôi Vệ Quốc: “...”
Hai vợ chồng Thôi Vệ Quốc và Lý Thục Hoa chỉ ở Nam Bình một ngày đã phải trở về.
Lần này hai người đến đây, lúc đầu cũng chỉ là để nhìn Thôi Hướng Bắc, ăn Tết cùng anh. Bây giờ nhìn anh đã có nơi ăn Tết nên cũng không lo lắng nữa. Vậy nên hai người bèn chuẩn bị trở về thủ đô. Bên chỗ mấy người bạn già họ phải đến thăm hỏi, công việc trong đơn vị cũng không thể bỏ bê lâu quá. Đặc biệt là Thôi Vệ Quốc đã nghĩ đến việc vội vàng về ăn Tết cùng các chiến sĩ trong doanh trại.
Về phần Thôi Hướng Bắc đương nhiên là không cho anh theo về.
Thôi Vệ Quốc buông lời: “Cứ để nó ở lại đây học tập cho giỏi đi.”
Trong nhà ga tỉnh Hồ Giang, Thôi Vệ Quốc chỉ vào mặt Thôi Hướng Bắc: “Con phải học tập thật giỏi cho cha, nếu không cha sẽ nói với Tô Mạn, không học tốt sẽ không nhận đứa con trai này! Đây là Tô Mạn nói, con có đồng ý hay không?”
Tô Mạn: “…”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Nói như con muốn nhận cha làm cha lắm vậy. Cha không sợ con cố ý không học tốt vì không muốn nhận cha làm cha sao?”
Thôi Vệ Quốc lại muốn cởi giày.
Lý Thục Hoa lên tiếng: “Chừng nào thì cha con hai người mới có thể hết cãi nhau đây.”
Cố Thành và Tôn Cầm đứng bên cạnh cười ha ha.
Có thể ồn ào như vậy cũng tốt. Nếu như ngày nào hai cha con nhìn nhau mà không nói mới không tốt đó.
Chờ sau khi hai người lên xe lửa, xe bắt đầu chuyển bánh, Thôi Hướng Bắc đưa đầu ra khỏi cửa sổ xe jeep gọi lớn Thôi Vệ Quốc: “Cha, một ngày nào đó con sẽ còn giỏi hơn cha!”
Thôi Vệ Quốc cũng la lớn: “Ông đây sẽ chờ ngày đó!”
Tô Mạn: “…”
......
Giao thừa năm nay Thôi Hướng Bắc trải qua ở nhà lão Tô. Trước đây khi mới chuyển đến huyện thành, Tô Thiết Sơn và Lý Xuân Hoa đều dự định về quê ăn Tết.
Nhưng sau khi đến đây, đã quen với môi trường sống rồi thì không muốn lăn lộn nữa. Chỗ nào có con gái cưng thì chỗ đó là nhà.
Năm nay khởi sắc hơn những năm trước. Trong nhà có thịt và bột mì trắng. Người già, trẻ em đều khoác lên mình những bộ quần áo mới.
Ban đêm, người một nhà ngồi ăn sủi cảo, nghe radio.
Thôi Hướng Bắc thì lôi kéo Tô Mạn xuống lầu đốt pháo trúc. Mấy đứa nhỏ đều thích đi theo chơi với chú Tiểu Bắc, nhìn anh đốt pháo trúc nổ lốp bốp, vui vẻ vỗ mạnh tay.
Đợi pháo trúc nổ xong, Thạch Đầu và Tiểu Thảo mỗi đứa một bên lôi kéo anh chơi tiếp, Tiểu Mễ Lạp còn muốn bò lên lưng anh.
Thôi Hướng Bắc giơ tay tỏ vẻ đã nổ xong rồi. Tụi nhỏ không tin kéo tay áo anh không thả. Thôi Hướng Bắc dứt khoát giơ tay, ôm ba đứa nhỏ thành một cục xoay vòng vòng.
“Ha ha ha ha, chú Tiểu Bắc thật là giỏi quá đi!”
Lũ trẻ vui vẻ cười khanh khách.
Tô Mạn mỉm cười đứng nhìn, cảm thấy lúc này Thôi Hướng Bắc đã không còn giống một thiếu niên tự kỷ nữa.
789 nói: “Anh ta nhất định sẽ là một người cha tốt. Đáng tiếc hai người không thể đùa nghịch lưu manh, anh ta không nhận nổi cái danh cha.”
Tô Mạn: “...”

Tô Mạn cũng đã từng có một ‘người cha tốt’. Ông ấy cao lớn, nho nhã anh tuấn.
Mới trước đây Tô Mạn cũng từng sống giống như một cô công chúa nhỏ. Cha đi công tác trở về, dẫn cô và mẹ đi công viên giải trí chơi, hoặc là người một nhà đi du lịch.
Mỗi lần cô đi không nổi, cha cô sẽ ôm cô ngồi ở trên cổ. Cũng không bận tâm hình tượng chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận