Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 592 - Nổi giận




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Các vị đồng chí, sau khi tôi đến Nam Bình, cũng tiến hành tìm hiểu Nam Bình. Dưới sự quản lý của bí thư Lâm tiền nhiệm và bí thư Cao hiện giờ, Nam Bình phát triển nhanh chóng, tôi cũng vì bản thân có thể đến nơi này cảm thấy tự hào. Bản thân tôi cũng muốn làm ít việc vì Nam Bình. Cho nên không thể không đưa ra một vài ý kiến có tính xây dựng. Nam Bình chúng ta phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả đều là công nghiệp nhẹ. Các đồng chí, hẳn là mọi người biết, trong nước hiện giờ coi trọng đều là công nghiệp nặng. Chỉ có công nghiệp nặng, mới có thể trở thành nền tảng của một chuyên khu. Cho nên tôi nghĩ xây dựng nhà xưởng công nghiệp nặng ở Nam Bình. Mọi người có ý kiến gì không?”
“…”
Trong phòng hội nghị một mảnh im lặng. Mọi người đều bất giác nhìn về phía bí thư Cao.
Xây dựng công nghiệp nặng, thật sự không phải đang nói giỡn chứ? Bây giờ Nam Bình rất thịnh vượng, nhưng thực ra không có bao nhiêu tiền. Kiếm được tiền đều là các đơn vị. Hiện giờ bến tàu Nam Bình còn đang cung cấp miễn phí kìa.
Đương nhiên, nếu cần phải xây, cũng xây lên được. Đập nồi bán sắt cũng có thể xây. Nhưng đáng giá không?
Nhìn thấy tất cả mọi người do dự không mở miệng, sắc mặt huyện trưởng Triệu lập tức trở nên rất khó coi.
Ông ta trầm giọng nói: “Mọi người đều không có ý kiến gì, vậy là ủng hộ?”
Phó huyện trưởng quản lý tài vụ trong huyện nói: “Trong huyện thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy.”
Làm người quản lý túi tiền của huyện, phó huyện trưởng tỏ vẻ người nào muốn tiêu tiền của huyện, người đó chính là kẻ địch.
Huyện trưởng Triệu: “… Tôi biết về mặt tài vụ có khó khăn, nhưng có khó khăn nên vượt qua. Tôi cũng biết, lúc trước bến tàu của Nam Bình đều là các đơn vị giúp đỡ xây dựng lên. Cho nên lúc này đây, các đơn vị có ý kiến gì không?”
Xưởng trưởng của các đơn vị chuẩn bị làm quần chúng ăn dưa: “…”
Mấy người ông nhìn tôi, tôi nhìn ông. Cũng không hé răng.
Huyện trưởng Triệu nói: “Năm nay hiệu quả và lợi ích của các nhà xưởng đều tốt lắm, đó là bởi vì chính sách của huyện duy trì và sự xây dựng của bến tàu Nam Bình. Bây giờ trong huyện cần, các đơn vị cũng không nguyện ý ra tay sao? Xưởng trưởng Tô, cô nói thử ý kiến của cô đi, tôi biết, bến tàu Nam Bình lần trước, chính là cô lúc đó đưa ra những ý kiến tuyệt vời này với bí thư Lâm.”
Tô Mạn thầm nghĩ không hổ là xuất thân thư ký, tin tức nhanh nhạy.
Vẻ mặt cô khó xử nhìn các xưởng trưởng khác, mọi người đều cúi đầu. Cô lại nhìn bí thư Cao, tinh thần của bí thư Cao bình chân như vại.
Tô Mạn thầm nghĩ vào thời điểm quan trọng đến một người dựa vào cũng không có, cô cũng chỉ thở dài nói: “Huyện trưởng Triệu, thật ra… Chúng tôi rất muốn trợ giúp trong huyện, nhưng số tiền trước đó của bến tàu Nam Bình đều là chuyển từ vốn ban đầu của chúng tôi, trong huyện mãi không trả lại cho chúng tôi. Tài vụ trong xưởng vẫn hỏi tôi số tiền này, tôi đây làm xưởng trưởng cũng khó xử. Bây giờ chú trọng dân chủ, tôi không thể độc đoán đúng không? Nếu lại lấy một khoản tiền ra nữa, công nhân trong xưởng tôi sẽ tìm tôi náo loạn.”
Có Tô Mạn mở đầu, xưởng trưởng khác cũng kiên trì nói: “Đúng vậy, khoản nợ này còn chưa rõ ràng, lại lấy một khoản nữa, xưởng trưởng chúng tôi đều sẽ bị công nhân hạ bệ.”
Xưởng trưởng Chu nói: “Vì trợ giúp Nam Bình, ngay cả kho hàng chúng tôi xây đều lấy ra miễn phí cho người ta dùng. Chúng tôi thật sự thắt chặt lưng quần rồi. Năm nay phát phúc lợi, ngay cả vật tư năm mới chúng ta cũng phát không nổi.”
Mặt huyện trưởng Triệu đen như mực tàu.
Bí thư Cao nói: “Quan trọng vẫn là trong huyện không có tiền. Huyện trưởng Triệu, chuyện này hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn đi. Năm trước chỉ là phát triển đi lên thôi, nhưng trong huyện chúng ta quả thật vẫn không giàu có. Tôi thấy, lại cho trong huyện một thời gian nữa, từ từ sẽ đến, không gấp gáp.”
Huyện trưởng Triệu nghiêm mặt: “Tôi còn có thể nói gì nữa, bí thư Cao ông quyết định là được rồi, dù sao Nam Bình này dưới sự dẫn dắt của ông, dù gì vẫn sẽ phát triển càng ngày càng tốt. Tôi cứ hưởng ánh sáng của ông thôi.”
Lời này đã mang theo tức giận.
Kết quả ồn ào thành như vậy, hội nghị này cũng cứ thế kết thúc.
Huyện trưởng Triệu tức giận vội vàng rời đi. Bí thư Cao cũng để các đơn vị khác rời khỏi, bảo Tô Mạn bọn họ lưu lại.
“Mọi người cũng thấy rồi, huyện trưởng Triệu muốn làm ra chút thành tích, nhưng Nam Bình không có điều kiện này. Mọi người đều là lãnh đạo của đơn vị, cũng hiểu biết chuyện mở nhà xưởng, về mặt này, có ý tưởng đề nghị gì không? Chúng ta đều là cán bộ Nam Bình, vẫn cần các thành viên bên trong đoàn kết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận