Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 196 - Lợn rừng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lợn rừng đó, tuy rằng thịt không ngon, đi đổi thịt heo nuôi để ăn cũng không đổi được gì, nhưng đổi lương thực phụ cũng đổi được không ít. Vậy có thể tính được khá nhiều công điểm.
Hai người liếc nhau, theo sát đuổi kịp Thôi Hướng Bắc.
Trong núi, mọi người đều cẩn thận tìm kiếm thứ có thể ăn. Nhưng tới quả trứng chim cũng không rớt xuống.
Đột nhiên, có một tiếng rống vang vọng đất trời.
Chỉ cảm thấy cả ngọn núi đều bị tiếng rống này làm chấn động một hồi.
Các đội viên đội săn bắt của Đại Kiều Loan đều sửng sốt vài giây, sau đó phản ứng lại, đây hình như là tiếng rống của một con thú lớn nào đó, cực kỳ giống lợn rừng.
Nghĩ đến răng nanh của lợn rừng, những đội viên không có kinh nghiệm nhất thời luống cuống. Hơn nữa tiếng rống đó còn càng ngày càng gần.
Một đám nhanh chóng tìm cây trèo lên. Có mấy người lá gan lớn cầm công cụ, muốn tìm cơ hội bắt con lợn rừng này.
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ còn có Thôi Hướng Bắc đều đang chạy như điên.
Ánh mắt hai anh em hận chết Thôi Hướng Bắc.
Hai anh em bọn họ vốn đi theo phía sau Thôi Hướng Bắc định nhặt nhạnh chỗ tốt, theo manh mối Thôi Hướng Bắc cung cấp, cùng với dấu chân lợn rừng lưu lại, quả thật tìm thấy lợn rừng, nhưng con lợn này cũng quá lớn, mẹ ơi, cũng không biết lớn lên thế nào, lớn xấp xỉ một con trâu nhỏ.
Con lợn lớn như vậy, đâm một cái còn không chết người sao?
Thằng nhãi Thôi Hướng Bắc này lại to gan, chạy tới làm bẫy rập gì chứ, sau đó thế mà thật sự chạy tới khiêu khích con lợn kia.
Hai người thấy thế, nhanh chóng bỏ chạy.
Thôi Hướng Bắc chạy còn nhanh hơn bọn họ.
Con lợn đó cũng đã chạy tới, ba người chạy tới nỗi đầu đầy đổ mồ hôi.
“Thằng nhóc chết tiệt, làm sao đây?” Tô Nhị Trụ mắng.
Thôi Hướng Bắc nói: “Chạy theo tôi. Mới nãy hai người thấy cái bẫy tôi làm rồi đấy.”
Ba người tiếp tục chạy như điên.
Rất nhanh, chạy tới vị trí lúc trước Thôi Hướng Bắc tạo bẫy, con lợn đó cũng chạy tới càng ngày càng gần.
Thôi Hướng Bắc cứ lấy kẽ hở hai bên cây tương đối nhỏ chui vào. Tô Nhị Trụ bọn họ nhanh chóng đuổi theo.
Con lợn rừng đó có chút đầu óc, biết khe hở này quá nhỏ đuổi không kịp, dứt khoát quẹo qua đất trống bên cạnh tiếp tục đuổi.
Kết quả giẫm vào khoảng không.
Lợn rừng còn chưa kịp nhảy ra, đã bị ba người cầm nông cụ đánh dữ dội. Nhưng lợn rừng da dày thịt béo, chứ tru lên giãy dụa đòi đi ra. Cái hố cũng không tính là to, rất dễ để nó đi ra ngoài.
Thôi Hướng Bắc trực tiếp đập một gậy, đập gãy cả cây gậy. Mảnh vụn bay tứ tung, con lợn đó cũng không kêu nữa, một mực run rẩy.
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ: “…”
Thôi Hướng Bắc thở hổn hển, cảm xúc vô cùng mãnh liệt chỉ huy hai người: “Thất thần làm gì, nhanh khiêng đi đi, trở về ăn thịt!”
Lúc này hai người mới phản ứng lại, lắp bắp nói: “Ừ, ừ.”
Những người khác nghe thấy động tĩnh nửa ngày lợn cũng không chạy tới, có vài người lớn mật bắt đầu tìm bên này.
Sau đó thì trông thấy ba người đang nâng thứ gì đó ra ngoài hố.
Đi qua thì thấy, một con lợn rừng to béo ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.
“Lợn rừng thật to…”
Công xã Đại Kiều Loan bắt được một con lợn rừng, cán bộ và các xã viên trong đội cực kỳ vui sướng.
Tuy rằng con lợn rừng này là Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ bọn họ bắt được. Nhưng bởi vì chia theo người sáu lao động bốn, những người khác cũng được chia, chẳng qua ít một chút mà thôi.
Nhưng coi như là rõ ràng. Tất cả mọi người hào hứng phấn chấn.
Còn giúp đỡ khiêng con lợn béo đó, khiêng đến trên quảng trường của đại đội cho mọi người xem.
….
Bởi vì là ngày đầu tiên săn thú, nhiều người có hơi không thuần thục, mấy thứ bắt được không tính là nhiều. Nhưng thấy lần này thoáng cái đã là một con lợn rừng mấy trăm cân. Trong lòng mọi người lập tức có tự tin. Con lợn này giao cho công xã, vậy thật đúng là có mặt mũi.
Ngay cả vẻ mặt của đội trưởng Quách cũng vui mừng, nghe rằng lợn rừng là tổ nhỏ của Tô Nhị Trụ bọn họ bắt được, còn cố ý khen ngợi hai câu.
Tô Nhị Trụ đỏ mặt nói: “Là, là thanh niên trí thức Thôi bắt.”
Tô Tam Trụ nói: “Giáng một gậy chết tươi.”
Sức lực thật lớn, một gậy đó, nếu đánh trên người, tuyệt đối sẽ mất mạng.
Lúc này anh em hai người vô cùng may mắn lần trước lúc đánh nhau không bị đánh chết. Hơn nữa thề trong lòng, không bao giờ đánh nhau với thanh niên trí thức Thôi nữa. Cũng không cãi nhau với anh. Thấy anh không vừa mắt cứ trốn xa một chút.
Ngược lại đội trưởng Quách không nghĩ tới, vậy mà con lợn rừng này lại là Thôi Hướng Bắc đánh chết. Lập tức nhìn Thôi Hướng Bắc với cặp mắt khác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận