Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 217 - Thống nhất




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau khi hai người đôi co bàn bạc, cuối cùng mỗi bên nhường nhau, mỗi bộ quần áo sẽ tăng thêm năm xu tiền công. Tô Mạn cầm quyết định đã thỏa thuận xong, quay về sắp xếp công việc cho các phụ nữ thuộc tổ chức của các đại đội. Chuyện này sẽ do chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của ban quản lý đại đội quản lý. Người làm đều là các đồng chí phụ nữ nên khá tiện trong việc quản lý. Sau đó ban quản lý đại đội sẽ bố trí một gian phòng trống để làm xưởng làm việc cho bọn họ.
Khi tin tức này nổ ra, các đại đội lại trở nên náo nhiệt. Trước đây chỉ có một số người đi may quần áo ở công xã. Không nắm bắt được cơ hội, mọi người cũng thấy hối hận vì đã không tích cực tham gia đào tạo. Sau đó, đội đã mở lớp đào tạo, mọi người đều tham gia, trong lòng lại hơi lo lắng, thấy nhiều người tham gia đào tạo thế này, công xã có thể sắp xếp công việc cho ngần ấy người hay không? Kết quả là giờ đây, công xã đã thật sự sắp xếp được rồi.
Giống quy trình đan tre khi trước, Tô Mạn cũng yêu cầu bọn họ ký hợp đồng thỏa thuận chứng minh họ biết về tiền công và đồng ý làm theo. Rõ ràng không cần biết là hàng tre trúc hay quần áo, trước tiên đều sẽ chấm công điểm, sau đó thống nhất trả lương. Sau khi đi hết quy trình, mọi người bắt tay vào làm việc.
Chuyện này khiến chủ nhiệm Hách rất vui. Kể từ khi Tô Mạn đi, bà ta thấy hụt hẫng, cảm thấy làm việc thiếu sức sống, bây giờ hội phụ nữ được hỗ trợ một việc lớn như vậy đã một lần nữa thể hiện được tầm quan trọng của hội. Bà ta cảm thấy Tô Mạn vẫn rất quan chú trọng đến công tác hội phụ nữ. Vì vậy, bà ta đã tự mình tìm đến Tô Mạn để hỏi ý kiến của cô về chuyện đề bạt người ở dưới đến công xã.
Tô Mạn cười nói: “Chỗ cháu cũng chỉ có thể cho một vài người tham gia đào tạo coi như tham khảo. Còn những người khác, cháu thấy họ đều là các đồng chí tốt.”
Chủ nhiệm Hách nói: “Vậy thì dựa vào tình hình bồi dưỡng để tham khảo. Lần trước, khi cô đưa ra thông báo cũng nói với họ như vậy. Có thể cho đồng chí nữ tham gia bồi dưỡng và hoàn thành công việc này thì đều là đồng chí tốt, có thể làm được việc.”
Sau khi nói xong, bà ta còn cố ý nói thêm: “Cô thấy Tiểu Lưu của Đại Kiều Loan rất được. Tính tình rất hăng hái. Đại đội Đại Kiều Loan có số lượng đồng chí nữ tham gia nhiều nhất, lại còn thường xuyên đến báo cáo tình hình.”
Tô Mạn cười như thường lệ: “Cô ấy bình thường đúng là rất tích cực.”
Chưa đến hai ngày, chủ nhiệm Hách đã điều hai người từ dưới lên để thay thế cho Vương Phương lúc trước và cả vị trí của Tô Mạn. Một trong số đó là chủ nhiệm Lưu của đại đội Đại Kiều Loan. Bây giờ nên gọi là cán sự Lưu. Có điều chức danh chủ nhiệm kia của cô ta cũng chỉ để cho kêu, thực ra cấp bậc không cao, chỉ là đội quân một người, tính ra còn chẳng bằng cán sự của công xã. Điều quan trọng nhất là không hề có cơ hội thăng tiến. Vì vậy sau khi trở thành cán sự Lưu, cô ta đã rất vui mừng.
Chủ nhiệm Hách có lòng quan tâm Tô Mạn, lúc gặp cô ta nói chuyện đã đặc biệt nói một câu: “Tiểu Tô luôn nói công tác hội phụ nữ của đại đội Đại Kiều Loan rất tốt. Tôi cũng cảm thấy vậy. Tiểu Lưu, sau khi cháu đến đây, hãy nhanh chóng làm quen công việc và tranh thủ tiến bộ hơn nhé.”
Tiểu Lưu nghe xong, cảm động không biết nói gì. Trước đây cô ta đã từng muốn nhờ vả Tô Mạn nhưng Tô Mạn chỉ đồng ý sẽ chỉ bảo một ít công việc cho cô ta chứ không nói sẽ nói tốt cho cô ta. Kết quả người ta đã âm thầm nói tốt sau lưng giúp cô ta... Đúng thật là người anh hùng vô danh. Trong lòng cô ta ghi nhớ sau này có cơ hội sẽ báo đáp. Người nhà họ Tô rất hăng hái, có cơ hội tốt sẽ nhớ đến nhà bọn họ.
Chuyện điều chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của đại đội Đại Kiều Loan đi không là gì với công xã, nhưng đối với cả đại đội thì lại là một chuyện hiếm có. Bọn họ cảm thấy kể từ sau khi Tô Mạn đến công xã, cuộc sống của Đại Kiều Loan càng ngày càng tốt hơn. Ngay cả cán bộ cũng được thơm lây. Không ở đâu là không thiếu kẻ cơ hội, cứ nghĩ cách để được thơm lây. Lúc may quần áo, các đồng chí nữ đã vây quanh Tống Ngọc Hoa: “Ngọc Hoa, chủ nhiệm Tô không nghĩ đến việc sắp xếp chức vụ nào đó cho mọi người hả?”
Tống Ngọc Hoa hờ hững đáp: “Chúng tôi cũng có công việc mà, làm đồng cũng là công việc, sao lại cần em ấy sắp xếp?”
“Không thể nói như vậy được, làm cán bộ vẫn tốt hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận