Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 443 - Dựa vào sức mình




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đương lúc nói chuyện, anh liếc thấy hai chữ Nam Bình trên cạnh của cái bàn đặt trong nhà chú Cố Thành, anh cười cười nói tiếp: “Cái bàn này là từ huyện Nam Bình của chúng cháu làm ra.”
“Cháu nói cái bàn này à, thím cháu mua đấy. Bảo là tiện lắm, bình thường cũng không chiếm nhiều diện tích, lúc cần còn có thể lấy ra làm bàn đãi khách. Đồ gia dụng của huyện Nam Bình các cháu thì khỏi phải nói rồi, tốt lắm.”
Thôi Hướng Bắc âm thầm tự hào trong lòng, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Đồ gia dụng của huyện Nam Bình chúng cháu không chỉ có cái bàn này là tốt, tủ quần áo cũng tốt lắm. Kiểu dáng đồ gia dụng ở chỗ chúng cháu còn đa dạng hơn ở trong thành phố nhiều. Tiêu chí trong xưởng là tiết kiệm gỗ, tiết kiệm vốn, tiết kiệm tiền cho người dân. Chú thím, lần sau hai người muốn mua đồ thì cứ đến xưởng gia dụng huyện Nam Bình mà mua, bảo đảm chất lượng.”
Cố Thành và thím Cố đưa mắt nhìn nhau sau đó nở nụ cười.
Thím Cố nói: “Xem ra Tiểu Bắc ở huyện Nam Bình rất vui vẻ nhỉ, vô cùng coi trọng vinh dự của tập thể Nam Bình. Nếu không phải thím biết cháu làm ở xưởng nung gạch từ trước thì còn tưởng giờ cháu đang làm ở xưởng gia dụng đấy.”
Mặt Thôi Hướng Bắc đỏ lên: “Đồ của họ tốt thật mà. Tình hình buôn bán trong tỉnh cũng khá tốt. Cháu cảm thấy sau này họ sẽ trở thành một đơn vị nổi tiếng của tỉnh Hồ Giang.”
Cố Thành nói: “Vậy lần sau chú nhất định phải để ý xưởng gia công này hơn một chút, xem coi có tốt như cháu nói không.”
Ông ta lại hỏi thêm: “Lần này cháu lại đến vì việc công à?”
“Cháu mới từ nơi khác về, vừa hay trong xưởng bảo cháu đến nhà máy gạch ở tỉnh làm chút chuyện.”
Đáng lẽ ra anh đã về từ hôm qua rồi nhưng xưởng trưởng Cao lại bảo anh đến nhà máy gạch trong tỉnh lấy một phần tài liệu, thế là anh ở lại một đêm, đến nay mới đi lấy tài liệu, ấy thế mà bên đó người ta vẫn chưa làm xong, bảo anh đợi thêm một thời gian.
Cố Thành cười nói: “Cháu lại học kỹ thuật gì rồi?”
Thôi Hướng Bắc nói: “Vẫn là mấy thứ liên quan đến xưởng gạch của tụi cháu thôi, cháu thất kỹ thuật trong tỉnh cũng chỉ thế thôi nên đi một chuyến đến Thượng Hải. Cháu có người bạn thi vào trường đại học ở đó, cậu ấy giúp cháu liên hệ với người ta. Kỹ thuật của họ tốt hơn chỗ chúng ta nhiều. Chú Cố, chú đừng thấy cục gạch nhỏ thế mà lầm tưởng để làm ra nó cũng phải nghiên cứu nhiều thứ lắm, việc học là vô bờ bến mà.”
Cố Thành nghe anh nói thế thì nói: “Kỹ thuật còn tốt hơn tỉnh chúng ta?”
Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Chỉ có điều chúng ta cũng không thể làm giống như người ta được. Dù sao thì chất lượng đất mỗi nơi mỗi khác nhau. Còn cần tự chúng ta nghiên cứu thực tế nữa, lần này về xong cháu sẽ bắt tay vào làm luôn.”
Cố Thành nói: “Nếu cháu làm được, chú tìm cách đưa cháu lên tỉnh.”
Thôi Hướng Bắc lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, ông ấy đã bảo, bất cứ ai cũng không được đổi chỗ cho cháu. Cháu cũng muốn dựa vào năng lực của bản thân đi lên.”
Cố Thành nghiêm mặt nói: “Cháu tự dựa vào năng lực của cháu chứ chú có đặc biệt giúp đỡ gì cháu đâu. Như thế này không tính. Hơn nữa, chú thấy đầu óc cháu nhanh nhạy, học kỹ thuật cũng nhanh, nếu chỉ làm gạch thôi thì uổng phí quá, cháu nên học thêm thứ khác nữa. Cháu chưa từng nghĩ đến việc tiếp tục đi học à? Chú với cha cháu có cách nghĩ không giống nhau, bây giờ đất nước ổn định rồi, việc quan trọng nhất hiện tại là làm kiến thiết, mấy thanh niên trẻ tuổi như các cháu thì phải học nhiều hơn nữa.”
Đương nhiên là Thôi Hướng Bắc muốn học tiếp.
Trước đây đối với anh mà nói, anh có khả năng thi đậu đại học thì cứ thế mà học thôi. Nhưng bây giờ, anh muốn học đại học bởi vì trong quá trình làm việc anh mới phát hiện bản thân có rất nhiều điểm thiếu sót. Đừng thấy kỹ thuật làm gạch của anh tốt hơn so với những người khác trong đơn vị mà lầm tưởng, thực chất là do trình độ kỹ thuật của những sinh viên đại học trong đơn vị không tốt mà thôi. Nơi họ học cũng chẳng phải trường đại học gì tốt. Nhưng dù là thế, thỉnh thoảng người ta nói vài ba từ anh nghe không hiểu, anh còn phải âm thầm tra tài liệu mới hiểu được. Vậy nên anh mới vô cùng mong mỏi được đến nhiều nơi học tập kỹ thuật, chỉ có như vậy mới không bị người khác vượt mặt.
“Chú Cố, chuyện này cháu cũng có nghĩ tới, lần này cháu đến gặp bạn cháu, cậu ấy cũng cho cháu một vài đề nghị, có thể dựa vào đơn vị để dự thi. Cháu cũng đang suy nghĩ chuyện này. Lúc cháu tới tỉnh thành, cháu cũng muốn dựa vào năng lực của mình để thi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận