Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 652 - Đổi mới




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Lý Xuân Hoa tiện thể còn tuyên truyền lợi ích của làn sóng trọng nữ khinh nam: “Vẫn là con gái hiếu thuận tri kỷ, con trai cưới vợ rồi quên mẹ, con gái triển vọng, vẫn có thể phụng dưỡng cha mẹ. Thương con trai, còn không bằng nuôi con gái cho tốt. Có tiền đồ rồi tìm một đứa con rể về hiếu thuận chúng tôi. Không như con dâu cả ngày chỉ biết cố chấp đối nghịch với mẹ chồng đúng không?”
“…” Lời này hình như rất có lý. Nhìn nhà họ Tô thì biết.
Sự thành công của Tô Mạn, ít nhiều khiến cho những gia đình của Đại Kiều Loan trọng nam khinh nữ có hơi tỉnh lại. Con gái và sự chênh lệch cuộc sống cũng không phải lớn như vậy. Nếu con gái có thể có tiền đồ, cũng không hề thua kém con trai.
Nếu trong nhà mình có thể có một đứa con gái có tiền đồ như Tô Mạn, không sinh con trai cũng không có việc gì.
Đồ gia dụng trong nhà cũng không chuyển. Tô Mạn ở xưởng đồ gia dụng bên kia, trong nhà không thiếu nhất chính là đồ gia dụng.
Hơn nữa nhà cũ cũng không nói sẽ không ở, sau này tết đến, không phải người một nhà cũng cần về ăn tết với ông bà sao?
Cũng chỉ thu dọn vài món quần áo nhìn qua coi như chỉnh tề. Quần áo cũ nát cũng không mang theo. Lý Xuân Hoa nhớ con gái nhà mình là xưởng trưởng, là lãnh đạo lớn. Mẹ của một xưởng trưởng mặc quá cũ nát, vô cùng mất mặt con gái.
Bây giờ xe trong huyện cũng đến bến tàu bên ấy, Tô Nhị Trụ dẫn theo hai người già, khiêng hành lý hướng tới xưởng đồ gia dụng bên kia. Dọc theo đường nhìn thấy khắp nơi đều đang làm kiến thiết. Trên đường hỏi một người, mới biết được đây đều là xưởng đồ gia dụng đang xây dựng, muốn mở rộng. Nói xong một hồi đã nói tới quê hương đồ gia dụng Nam Bình: “Cũng lên phim ảnh rồi, trong huyện rất coi trọng, muốn đến nâng đỡ Nam Bình chúng ta trở thành quê hương đồ gia dụng, về sau xưởng đồ gia dụng này sẽ xây dựng thành quy mô xưởng lớn vạn người.”
Lý Xuân Hoa và Tô Thiết Sơn nghe thấy suýt chút nữa kích động đến mức ngực đều nhảy dựng lên. Chẳng phải là về sau con gái sẽ quản lý một vạn người sao? Một vạn người là bao nhiêu, chính bọn nó cũng không đếm được.
Ba người lên đường tới xưởng đồ gia dụng, trên mặt đều kích động đến đỏ rực.
Ông Cát trông thấy bọn họ đến, lập tức đã nhận ra bọn họ. “Ai nha, tôi nhớ rõ mọi người, cha mẹ của xưởng trưởng Tô. Chị còn là thím Hoa kia.”
Lý Xuân Hoa cười ha hả: “Đúng đúng đúng, chính là chúng tôi, lần trước cũng là ông trông coi, đây thật đúng là duyên phận.”
Tô Thiết Sơn khụ một tiếng thật mạnh: “Ông ta luôn ở xưởng đồ gia dụng, gặp phải có gì ngạc nhiên?”
Ông Cát vừa nghe lời này đã cảm thấy vị chua. Ông ta cảm thấy xưởng trưởng Tô này tuyệt đối là giống mẹ cô, không có khả năng giống cha cô.
Tô Mạn đã sớm chờ ở văn phòng, biết hai vợ chồng già đến đây, lập tức chạy ra tìm bọn họ. Vô cùng vui vẻ dẫn bọn họ đến nhà mới bên kia thu xếp ổn thỏa: “Đợt này con vội, trong nhà cũng không thu dọn, đều giao cho cha mẹ đó.”
Lý Xuân Hoa nghe xong, lập tức cảm thấy mình được cần, vô cùng tự hào: “Con gái con cứ yên tâm đi, trong nhà bảo đảm chỉnh lý thỏa đáng cho con. Con gái con cũng gầy kìa. Xem chừng công việc này mệt lắm.”
“Không sao cả, qua đợt này thì tốt rồi. Bây giờ trong xưởng con phát triển vượt trội mà.”
Tô Mạn cũng không bởi vì hai người lớn tuổi, có thể nghe không hiểu nên cái gì cũng không nói. Mà kiên nhẫn nói một chút về tình trạng phát triển hiện nay với hai người.
Tô Thiết Sơn vừa nghe trường học bên đó có thể học này họ nọ, lại hỏi: “Vậy cha có thể đi không?”
“Đương nhiên có thể đi. Cha đi học một tay nghề cũng tốt, nếu cha học tốt, không chừng cũng có thể vào nhà xưởng làm công nhân.”
Tô Thiết Sơn cũng không dám nghĩ, ông chỉ nghĩ không thể quá nhàn rỗi, muốn học chút tay nghề, sau này đồ dùng trong nhà bị hư còn có thể sửa chữa. Lúc trước mặc dù từng học ở trong đội, nhưng chắc chắn kỹ thuật không tốt bằng trong huyện.
Lý Xuân Hoa nói: “Con gái con thấy mẹ có thể làm gì?”
“Sau này trong xưởng chúng con cũng sẽ có một vài gia đình vào ở. Mẹ xem có thể thành lập một đội biểu diễn không. Trong xưởng chúng con chắc chắn phải có một đội biểu diễn riêng. Mỗi lần biểu diễn, trong xưởng đều sẽ thưởng cho.”
Lý Xuân Hoa vừa nghe vậy thì vui vẻ: “Mẹ chắc chắn có thể được. Con cứ yên tâm đi con gái.”
Tô Nhị Trụ nhìn cha mẹ nhà mình cười vui vẻ như vậy, trong lòng mừng rỡ lại hổ thẹn.
Vốn nên là trách nhiệm của người làm con trai như bọn họ, lúc này đều giao cho em gái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận