Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 470 - Bền chắc




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Cao cảm thấy bản thân chịu ấm ức rồi. Nói tới nói lui, vẫn là xưởng gạch bị người ta xem thường.
Có gì mà xem thường chứ, tốt xấu gì xưởng của ông ta cũng là một xưởng lớn.
Sau khi quay về xưởng, ông ta gọi Thôi Hướng Bắc đến phòng làm việc.
Ông ta nói với Thôi Hướng Bắc về lo lắng của mình ở xưởng gia dụng.
“Tiểu Thôi à, chúng ta phải có niềm vinh dự tập thể, phải tiến về phía trước. Không thể để người ta giẫm bộ mặt chúng ta dưới chân được. Bộ mặt này của chúng ta còn phải nhặt lên, còn phải để người ta nể mặt.”
Thôi Hướng Bắc cố gắng nhịn cười, chau mày lại, ra vẻ nghiêm túc.
“Được, thời gian này cháu sẽ luôn ở trong xưởng gạch. Gạch mới mà chúng ta nghiên cứu đã có thành quả bước đầu. Cháu thấy rất nhanh sẽ có thể có thành tích thôi.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Thế chuyện nuôi lợn phải làm sao. Haizz, cháu nói xem sao bí thư Lâm lại sắp xếp cho cháu đi nuôi lợn chứ.”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Không sao, gần đây cháu luôn quản bên xưởng gạch này, đợi vào đông rồi, tuyết rơi thì việc ngoài đồng cũng không có gì làm, cháu lại sắp xếp chuyện ở trang trại nuôi lợn, cũng không có nhiều việc của cháu, cháu chỉ đào tạo, không làm lỡ công việc của xưởng gạch bên này.”
Xưởng trưởng Cao yên tâm rồi: “Cháu là một đồng chí tốt, chú vẫn tin tưởng cháu.”
Ông ta cảm thấy chỉ cần không đối đầu với xưởng gia dụng bên kia, Tiểu Thôi cũng là người có thể tin được. Nỗ lực tiến lên, kỹ thuật nổi trội.
……
Bất kể trong lòng có dễ chịu hay không, ba nhà xưởng cứ lấy những gì mình cần, quan hệ hợp tác cuối cùng cũng được quyết định.
Ngoài giúp đỡ lẫn nhau thì còn hợp tác xây dựng nhà kho. Quan hệ này sau này bền chặt như sắt son.
Tô Mạn gọi vui ba nhà xưởng bọn họ là “Tam Giác Thiết” hợp tác mạnh mẽ.
Xưởng trưởng Chu lại không coi trọng xưởng nung gạch, cảm thấy nhiều nhất chỉ là hai bên hợp tác mạnh mẽ. Đầu óc Tô Mạn thông minh, thực lực của xưởng quần áo bọn họ thì mạnh, dẫn theo con ghẻ là xưởng nung gạch này.
Tô Mạn âm thầm an ủi ông ta, chuyện này không thể thiếu xưởng nung gạch được. Sau này họ xây dựng lên, có rất nhiều chỗ cần đến gạch. Đắc tội ông Cao, người ta sẽ không cho chú kéo gạch đâu, chú phải đến huyện khác mà kéo gạch.
Cô lại quay người qua nói với xưởng trưởng Cao, chú cũng đừng không cam tâm nữa. Ai bảo bây giờ xưởng quần áo phát đạt như thế chứ. Đợi xưởng nung gạch dựa vào xưởng quần áo đi lên, phát triển ra ngoài, trở thành xưởng lớn nghìn người rồi, đến lúc đó còn lo mình không vênh váo nổi sao?
Hai bên nghĩ thông suốt rồi, dễ chịu hơn. Quan hệ này cũng vững bền. Sau đó người nào bỏ tiền thì bỏ tiền, người nào bỏ gạch thì bỏ gạch.
Rất nhanh họ đã thuê đội xây dựng trong huyện đi đào móng. Lo người trong đội xây dựng ở huyện không đủ, họ còn thuê công nhân thời vụ ở đội sản xuất và nông trường vùng ngoại ô đến đào móng cùng.
Khung cảnh làm rất náo nhiệt, đương nhiên cũng không giấu nổi những người khác trong huyện.
Biết mảnh đất đó bây giờ bị Tô Mạn lấy, dùng để xây dựng nhà xưởng và nhà kho, ban đầu họ cũng không nghĩ nhiều. Kết quả là rất nhanh họ phát hiện ông Cao của xưởng nung gạch với cả ông Chu của xưởng quần áo đều chạy qua bên đó, thì họ biết có gì không đúng rồi.
Không có xưởng nào như thùng sắt. Chuyện này, người ba nhà xưởng đều không tuyên truyền, nhưng cũng không cố ý giấu tin. Dẫu sao thì đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải tuyên bố ra ngoài.
Cho nên rất nhanh người bên ngoài đã biết chuyện ba nhà xưởng bọn họ hợp tác xây dựng nhà kho.
Mọi người suy nghĩ, điều này có gì đó không đúng.
Xây dựng nhà kho còn phải hợp tác cùng nhau xây? Bên đó có nhiều đất trống như thế, có nhất thiết phải dùng cùng một chiêu? Dù mối quan hệ có tốt đến đâu, cũng không đến nỗi mặc cùng một chiếc quần chứ. Không lo về rắc rối trong tương lai?
Xưởng gia dụng chuẩn bị xây nhà xưởng ở bên đó, thuận tiện xây cái nhà kho ở bên đó thì cũng không có gì lạ. Nhưng xưởng quần áo với xưởng nung gạch không có chuyện gì lại đến đó xây dựng nhà kho làm gì chứ? Xưởng quần áo thì không nói nữa, gạch ngói của xưởng nung gạch đó còn cần nhà kho?
Mọi người không nghĩ thông được, đành đi tìm huyện trưởng Cao. Họ cảm thấy cần phải làm rõ chuyện này. Nếu không thì trong lòng không yên.
Từ sau chuyện lần trước của chủ nhiệm Tiết, huyện trưởng Cao không còn tinh thần hăng hái như trước kia nữa, người trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Cũng không nhúng tay vào những chuyện này. Nhưng mà tốt xấu gì thì người bên mình cũng thân thiết hơn, cho nên ông ta đi tìm bí thư Lâm hỏi thử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận