Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 398 - Nhắm mắt theo sau




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Các lãnh đạo xưởng khác nghe ông ấy nói như vậy, ai nấy cũng cười khẩy trong lòng. Vẫn là không cần dùng đến cầu tàu, đợi cầu tàu này xây xong, xưởng gạch là cơ sở được lợi nhất.
Xưởng trưởng Lưu của xưởng thực phẩm nghiêm túc nói: “Xưởng thực phẩm chúng tôi không dùng cầu tàu, nhưng chúng tôi cũng phải ủng hộ xây dựng huyện, chúng tôi bỏ ra năm vạn.”
Bí thư Lâm cũng có chút phiền muộn, hai tên này quá giả tạo rồi. Ai cũng nói là không dùng cầu tàu này, thế ông ấy còn xây cầu tàu làm gì nữa? Đây là ăn no không chuyện gì làm sao?
Chỉ còn lại xưởng vải và xưởng gia dụng.
Xưởng trưởng Trần của xưởng vải nãy giờ vẫn giả chết không hó hé tiếng nào, đợi Tô Mạn mở lời. Ông ta cảm thấy, có lẽ Tô Mạn sẽ không thể bỏ tiền ra, đợi Tô Mạn nói không đưa tiền, ông ta cũng sẽ hùa theo nói mình cũng không có tiền.
Tô Mạn thấy ông ta không định nói gì, cũng không đợi ông ta nữa, lập tức đứng dậy nói: “Xưởng gia dụng chúng tôi chỉ là xưởng mới, quy mô không lớn, cái này chắc mọi người cũng đã biết rồi. Bây giờ trong xưởng quả thật không có bao nhiêu vốn liếng. Nhưng mà, việc xây dựng cầu tàu cũng rất có ích cho huyện Nam Bình chúng ta, tôi tin rằng, sau khi cầu tàu được xây xong, tương lai của xưởng gia dụng chúng tôi sẽ càng tốt hơn, cho nên có thiếu thốn, tôi cũng sẽ bỏ ra một khoản tiền. Tôi định bỏ ra ba vạn. Đương nhiên, số tiền này tôi không thể bỏ ra liền được. Cho nên chỉ có thể đưa theo đợt. Công tác xây dựng cầu tàu cũng sẽ không hoàn thành ngay lập tức được, tôi xin huyện cho tôi chút thời gian, mỗi tháng tôi sẽ đưa một ít, cho đến khi xây cầu tàu thành công.”
Bí thư Lâm nghe những lời này, trong lòng thấy rất thoải mái.
Vẫn là Tiểu Tô thành thật, nên làm gì thì làm đó, không có tiền cũng biết nghĩ sau này đưa. Không nói không đưa.
Những đồng chí như thế này là đồng chí tốt.
Ngay cả một xưởng gia dụng mới mở một tháng cũng hứa bỏ ra ba vạn tệ, hơn nữa bây giờ người ta không đủ tiền đưa, thà đưa theo từng đợt cũng bỏ ra, khiến xưởng trưởng Trần không tìm được lý do.
Xưởng trưởng Trần lập tức hối hận, sớm biết thế này, khi nãy ông ta nên mở lời nói trước.
Đến nỗi bây giờ không mở miệng ra được. Nếu nói không đưa, thì còn không bằng cả một xưởng gia dụng. Nhưng nói đưa thì cũng chẳng có tiền mà đưa.
Ông ta nhìn sang huyện trưởng Cao, huyện trưởng Cao làm thinh, hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta. Hiển nhiên là cũng bị đả kích bởi sự chênh lệch quá rõ ràng giữa hai bên. Bên phía huyện trưởng Lâm ủng hộ như thế, người của ông ấy hoặc là không đưa tiền, hoặc là cứ kì kèo mãi, để cho mất mặt như thế.
Xưởng trưởng Trần cắn răng đứng dậy nói: “Xưởng chúng tôi thật ra cũng không cần dùng đến cầu tàu… lần trước còn mua một lô máy móc mới, tốn không ít tiền. Việc xây dựng huyện lần này, tôi cũng không thể đưa ra quá nhiều tiền, nhưng mà để tỏ lòng thành, tôi nguyện bỏ ra năm vạn, chia theo đợt giống như xưởng gia dụng.”
Huyện trưởng Cao nói: “Ông đã chia ra đưa theo đợt, thì đừng so với xưởng gia dụng, xưởng bọn họ quy mô cỡ nào, xưởng ông quy mô cỡ nào?”
“... Vậy thì, tám vạn.”
Huyện trưởng Cao thật sự không nhìn tiếp được nữa, nhìn cũng chẳng thèm nhìn ông ta, trực tiếp nói với bí thư Lâm: “Chính quyền huyện của chúng tôi có một khoản tiền, nếu không đủ, có thể trợ cấp thêm.”
Bí thư Lâm rất bất mãn với biểu hiện của xưởng vải và xưởng thuốc lá, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của huyện trưởng Cao, cũng không định phá đám, chỉ gật đầu. Cứ quyết định mọi chuyện như thế.
Chuyện tiền bạc đã quyết định xong, lại bắt đầu tính chính sách ưu đãi.
Lúc trước Tô Mạn nói đưa tiền sẽ được miễn phí sử dụng năm năm, đương nhiên không phải đơn vị nào cũng giống nhau.
Ông chỉ bỏ ít tiền ra, thì không thể giống như mọi người được, nhưng thế thì không công bằng đối với những người bỏ nhiều tiền, cho nên vẫn phải phân cấp bậc.
Chẳng hạn, xưởng quần áo được sử dụng miễn phí năm năm, xưởng gạch dùng miễn phí bốn năm. Xưởng vải thì ba năm. Xưởng thực phẩm, xưởng gia dụng, xưởng thuốc lá thì được dùng miễn phí hai năm.
Việc xây dựng cầu tàu, làm đường vì thế mà được giải quyết ổn thỏa. Mọi người đều vui vẻ.
Chuyện này Tô Mạn trực tiếp giao lại cho bên kế toán của xưởng, bảo bọn họ mỗi tháng phải đảm bảo giao ra một khoản tiền trong điều kiện cơ sở hoạt động bình thường là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận