Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 382 - Giúp cô giới thiệu




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Giám đốc Trần có hơi không đồng ý: “Nhưng phương tiện di chuyển quá chậm. Từ huyện của cô cũng phải đi mất nửa ngày.”
“Vì vậy, chỉ cần giám đốc Trần đồng ý, xưởng chúng tôi sẽ thuê một nhà kho trên tỉnh để chứa đồ gia dụng của xưởng. Nếu cửa hàng bách hóa đặt hàng ở đây, chỉ cần nhận đơn hàng rồi đến chỗ chúng tôi lấy hàng là xong.”
“Xem ra cô đã tính kỹ mọi mặt rồi.” Giám đốc Trần cảm thấy không có gì phải phản bác, ngẫu nhiên hỏi một vấn đề khó, đối phương đã có cách giải quyết.
Tô Mạn thấy giám đốc Trần bắt đầu xuôi xuôi, thì bắt đầu chơi đến bài tình cảm, chân thành nói: “Tất cả là vì sự phát triển của xưởng. Huyện Nam Bình của chúng tôi thiếu một ngành công nghiệp trụ cột. Để tăng thêm công nhân, chúng tôi đã mở một nhà máy sản xuất đồ gia dụng. Tất cả công nhân đều rất để tâm vào xưởng. Bởi vì để tâm nên đồ gia dụng được làm rất tỉ mỉ.”
Đã nói tới đây rồi, giám đốc Trần sao có thể phản đối nữa.
Trước đó lo lắng hàng không tốt, muốn đối phương biết khó mà lui. Nhưng sản phẩm của người ta nhìn không tệ, không có vấn đề gì cả, sẽ không gây thêm rắc rối cho các cửa hàng bách hóa. Cửa hàng bách hóa chỉ cần đồng ý là họ sẽ lập tức đưa đồ đến cửa hàng bách hóa bán.
Ông ta nhấc điện thoại gọi cho phòng thu mua: “Bảo chủ nhiệm Tiền qua đây.”
Mắt của Tô Mạn sáng lên.
Rất nhanh, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi bước vào. Giám đốc Trần giới thiệu nói: “Chủ nhiệm Tiền là chủ nhiệm phụ trách thu mua của chúng tôi, cô có thể nói chuyện cụ thể với ông ấy.”
Bảo là nói chuyện nhưng giám đốc Trần đã gật đầu, cơ bản là sẽ không có vấn đề gì lớn. Điều cần bàn là vấn đề định giá.
Tô Mạn đề xuất giá bằng giá của xưởng đồ gia dụng trong tỉnh. Cô tính toán tiền vận chuyển trên đường và tiền thuê kho. Tỏ ý rằng cái giá này đã là rất thấp.
Tính như vậy không có chỗ nào sai, quần áo vận chuyển từ Thượng Hải bao giờ cũng đắt hơn khi mua ở Thượng Hải mười tệ.
Chủ nhiệm Tiền nhắc nhở: “Tôi phải nói trước với mọi người là đồ gia dụng của tỉnh rất được công nhận ở tỉnh này. Trong hoàn cảnh tương tự, những người khác thà mua đồ nội thất từ xưởng đồ gia dụng của tỉnh, còn có những người sẵn sàng đợi một tháng chỉ vì mặt mũi.”
Tô Mạn nói: “Vậy thì chúng tôi sẽ lùi một bước. Chỉ cần mua đồ gia dụng trong xưởng của chúng tôi thì sẽ được bảo hành trọn đời.”
Chủ nhiệm Tiền nhướng mày: “Làm sao để bảo hành trọn đời?”
“Sơn bị bong tróc hay va đập, miễn là không cố tình làm hỏng, chỉ cần khách hàng chuyển đến kho chúng tôi sẽ được sửa chữa lại.”
Chủ nhiệm Tiền sững sờ trong giây lát, cảm thấy mình vừa nghe thấy một chuyện kỳ lạ, hàng đã bán đi xưởng sản xuất còn lo cho về sau.
Không có cách nào cả, chủ nhiệm Tiền thường chỉ tiếp xúc với các xưởng lớn, các xưởng lớn không sợ không bán được hàng. Quốc gia sẽ sắp xếp. Hàng hóa đều là cung không đủ cầu, vì vậy không cần phải suy nghĩ đến kế hoạch bán hàng gì cả.
Tô Mạn cũng không còn cách nào khác, muốn bán cái gì cũng phải bán được giá, chỉ có thể tìm cách làm.
Chủ nhiệm Tiền thấy việc bảo hành trọn đời của Tô Mạn khá hay. Có lẽ có thể thực thi được. Trong nhà ông ta có nhiều đồ đạc cũ bị bong tróc sơn, xước sát. Nếu xưởng đồ gia dụng huyện Nam Bình này thực sự sửa chữa đồ đạc, nhiều người sẽ phải suy nghĩ thêm.
Thỏa thuận được hoàn tất và hợp đồng được ký kết. Xưởng đồ gia dụng huyện Nam Bình sắp đóng một chỗ trong cửa hàng bách hóa.
Chủ nhiệm Tiền đưa Tô Mạn đi chọn một vị trí tốt trên lầu hai.
Nhân viên bán hàng cho rằng Tô Mạn sẽ đi một chuyến không công. Trước đây đã có mấy người từ bên huyện đến, tất cả bọn họ đều thất vọng bỏ đi.
Ai biết được chủ nhiệm Tiền thậm chí còn cho đối phương chọn một vị trí.
Mắt cô ta chuyển động, lập tức hỏi chủ nhiệm Tiền: “Chủ nhiệm Tiền, sắp có thêm hàng hóa được trưng bày sao? Nhiều hàng như vậy chúng ta có tuyển thêm nhân viên bán hàng không?”
Chủ nhiệm Tiền nói: “Đây không phải là trách nhiệm của tôi.”
Cô nhân viên bán hàng mỉm cười: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.” Cô ta nghĩ đợi khi về nhà sẽ bảo em gái nhà mình nộp đơn xin việc.
Vì có chuyện tốt, cô ta cũng cười với Tô Mạn: “Đồng chí đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô giới thiệu đồ trong xưởng nhà cô.”
Tô Mạn cười cảm ơn, nhưng cũng không tin. Dựa theo đặc quyền của nhân viên bán hàng trong thời đại này, cô ta không bày ra khuôn mặt thối với khách hàng đã tốt lắm rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận