Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 166 - Chính thức mở




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình lại bắt đầu nhắc đến vấn đề thành lập nhà máy phục vụ tổng hợp ở công xã Bắc Hà. Nếu địa điểm may quần áo đã chọn là trường phổ thông trung học ở công xã Bắc Hà, vậy danh phận này cũng phải quyết định sớm một chút.
Buổi chiều, bí thư Trình đã triệu tập toàn bộ thành viên trong công xã mở cuộc họp về việc thành lập nhà máy phục vụ tổng hợp.
Bí thư Trình nói phần giới thiệu về nhà máy phục vụ tổng hợp trước đó của Tô Mạn với mọi người một lần trong cuộc họp, cuối cùng tuyên bố một cách hăng hái: “Không chỉ như vậy, bây giờ chúng ta đã bàn bạc xong đơn hàng đầu tiên với bên xưởng quần áo. Chỉ cần đơn vị này làm tốt, sau này chúng ta sẽ còn nhiều đơn hàng hơn. Cho nên các đồng chí, việc thành lập nhà máy phục vụ tổng hợp ở công xã Bắc Hà nhất định phải tiến hành.”
Ông ta nói xong những lời này, toàn bộ phòng họp đều loạn cào cào. Dù sao thì trước đó chuyện này cũng không để lộ tin tức gì, đùng một cái nói cho bọn họ biết muốn xây dựng nhà xưởng, hơn nữa cũng đã nhận đơn hàng. Thế này cũng nhanh quá rồi đi.
Nhưng mọi người kinh ngạc vẫn hoàn kinh ngạc. Ngược lại chuyện này cũng là chuyện tốt, dù sao đơn hàng cũng đã đặt rồi, chứng tỏ đây quả thực là chuyện khả thi.
Vì thế khi bày tỏ thái độ, tất cả đều giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Bí thư Trình nhìn tình hình này, lập tức vỗ bàn quyết định: “Vậy tôi tuyên bố, hôm nay nhà máy phục vụ tổng hợp của công xã Bắc Hà chúng ta sẽ thành lập. Những vấn đề thủ tục khác, phía bên văn phòng tổng hợp mau chóng lo liệu, sớm xác định.”
Phía bên công xã Bắc Hà rất nhanh đã thành lập một nhà máy phục vụ tổng hợp công xã Bắc Hà, tấm biển treo bên ngoài cửa trường cấp ba trong công xã.
Tin tức nhà máy này thành lập truyền đến các đại đội bên dưới. Rất nhanh, các xã viên ở các đội sản xuất đều xôn xao. Đặc biệt là những người trước đây không bằng lòng tới học tay nghề, lúc này sau khi nghe được tin tức này, đều tranh nhau muốn tới tham gia lớp đào tạo, muốn được học may quần áo.
Yêu cầu này đương nhiên không thể đồng ý đơn giản như vậy được. Trước đó khi cho báo danh thì không tích cực, bây giờ nhìn thấy lợi ích lại chạy tới nhanh như vậy. Nếu như được như ý dễ dàng như thế, lần sau công xã có hoạt động gì, còn ai có thể nghe theo chỉ thị một cách nghiêm túc được nữa. Còn nữa, Tô Mạn đã vạch ra kế hoạch lớp đào tạo trong các đại đội. Bây giờ vừa vặn bỏ qua bọn họ, mới dễ khiến bọn họ biết quý trọng cơ hội.
Cho nên phía bên công xã trực tiếp tỏ ý lớp học đã đầy, không thể sắp xếp nhiều người như vậy, muốn học thì đợi đến đợt hai. Về phần khi nào mở đợt hai, vậy phải luôn để ý đến tin tức của công xã mới được.
Khi Tô Mạn tan làm trở về, còn gặp được vài người tới nhà hỏi tình hình, đặc biệt là quấn lấy Tống Ngọc Hoa, hỏi phía bên lớp đào tạo còn có thể sắp xếp người nữa không, bọn họ đều muốn học.
Tống Ngọc Hoa là người không biết nói lời cứng rắn, nhưng mẹ chồng Lý Xuân Hoa của cô ta là một người lợi hại. Khi ấy bà nở nụ cười: “Cho nên mới nói, chuyện mà trên tổ chức sắp xếp, đều phải tích cực chủ động một chút. Bằng không chuyện tốt có thể đợi các người mãi được sao. Bây giờ trên tổ chức đã nói đợi lần sau, vậy các người gấp có ích gì? Lần sau chạy cho nhanh chút đi.”
Lâm Tuyết Cúc nhìn thấy Tống Ngọc Hoa được nhiều người như vậy vây quanh, trong lòng cũng ghen tỵ: “Cũng không phải chỉ may quần áo mới có thể có triển vọng, các người đi xây dựng đất nông nghiệp đi, không phải cũng có thể có triển vọng sao?
“…”
Sau khi bị chế nhạo một trận, trên mặt những người này đều hơi nóng lên.
Lúc này Tô Mạn mới bước ra nói chuyện: “Mọi người đừng nôn nóng. Đợt thứ nhất quả thực đã đầy rồi. Nhưng công xã cũng không phải không hợp tình người, đợi đợt thứ hai đi, đến khi đó sẽ về đội đào tạo, cũng rất nhanh thôi. Mọi người cứ yên tâm đợi thông báo trong đội. Tính mà xem, mọi người đều đã rớt lại phía sau nhiều như vậy rồi, có học tiếp, cũng không theo nổi.”
Lời này xem như cũng là cho mọi người một con đường lui, các nữ đồng chí nóng mặt lũ lượt rời khỏi nhà họ Tô.
Lý Xuân Hoa ngược lại có chút vui khi thấy người gặp họa: “Hừ, trước đây không ủng hộ công tác của con gái tôi, bây giờ hối hận rồi đấy, đáng kiếp.”
Rồi bà ngẩng đầu nói với Tô Mạn: “Con gái, đợt đào tạo thứ hai mẹ phải tham gia, dù sao cũng ở đội chúng ta.”
Tô Mạn ngược lại cũng không phản đối. Khi tới đợt thứ hai, đoán chừng đội biểu diễn cũng không bận, đến khi đó tìm việc làm cũng tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận