Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 422 - Ra đón




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Cao: “… Lát nữa xưởng trưởng Tô qua đây, nói là bàn chuyện hợp tác gì đó, nhưng trong lòng chú cảm thấy chắc chắn là có mục đích khác, cho nên lát nữa cho dù cháu nhìn thấy đồng chí Tô Mạn, cũng đừng tới văn phòng. Cho dù tới rồi, cũng đừng lên tiếng, trong lòng phải nhớ đến lợi ích của xưởng nung gạch.”
Nghe nhiều như vậy, cuối cùng Thôi Hướng Bắc cũng nghe ra được trọng điểm: “Xưởng trưởng Tô sẽ tới xưởng chúng ta sao, mấy giờ thế?”
“… Chắc hẳn đã xuất phát rồi, cháu không biết sao?”
“Được, xưởng trưởng Cao, cháu về trước đây, bên đó còn đang bận nữa.” Nói rồi anh chạy ra khỏi văn phòng về thẳng phòng nghỉ của mình, định đi rửa mặt, chải đầu, chỉnh trang quần áo một chút. Bộ dáng lôi thôi này cũng quá khó coi rồi.
Xưởng trưởng Cao: “…” Cho nên tiểu Thôi có nghe ra được trọng điểm mà ông ta nói không vậy?
….
Tô Mạn vừa đến cửa xưởng gạch, thì nhìn thấy Thôi Hướng Bắc mặc sơ mi trắng, quần quân đội, đứng ở cửa đợi như đứng gác.
Cô tò mò nhìn một thân sơ mi trắng của anh, thầm nghĩ loại địa phương này còn có thể mặc quần áo sạch sẽ như vậy, thật sự là không dễ dàng.
Thôi Hướng Bắc trông thấy cô, vội vàng đi tới: “Xưởng trưởng Tô.”
“Đồng chí Thôi Hướng Bắc, anh ở trong này làm gì vậy?”
Thôi Hướng Bắc nhìn cửa lớn đằng sau, rất nhanh đã nghĩ ra cái cớ: “Xưởng trưởng Cao lo lắng, bảo tôi đi ra đón tiếp một chút.”
“…” Tô Mạn cũng không tin cái người mang thù bủn xỉn đó có thể làm ra chuyện này.
Về phần chân tướng là gì, Tô Mạn cũng không đoán. Ngược lại chỉ tăng thêm phiền não.
Trên đường Thôi Hướng Bắc bắt đầu giới thiệu một ít tình hình của xưởng gạch với cô: “Trong xưởng phát hiện đất gần đó rất thích hợp để nung gạch, chất lượng nung ra có lẽ càng tốt hơn. Sau khi bến tàu sửa xong, chắc chắn có thể phát triển rất tốt.”
“Tôi chuẩn bị đi công tác vài ngày, nâng cao chất lượng gạch ngói.”
“Thuận tiện nhìn xem bên ngoài còn có kỹ thuật nào khác mà trong huyện chúng ta cần không.”
Tô Mạn nghe vậy liên tục gật đầu: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc anh làm tốt lắm, bây giờ xưởng gạch có kỹ thuật của anh duy trì, mới có thể phát triển mạnh mẽ trong tương lai. Nếu không cho dù sửa đường rồi, cũng không cạnh tranh được với người khác.”
Thôi Hướng Bắc lập tức khiêm tốn nói: “Đây đều là việc tôi phải làm.” Nói khiêm tốn, giọng nói lại rất vui vẻ.
Tô Mạn thầm nghĩ dù sao cũng là tính tình người trẻ tuổi, thích được khen ngợi. Chỉ có điều người trẻ tuổi quả thật cần cổ vũ nhiều hơn.
Hai người tới văn phòng bên đây của xưởng trưởng Cao, Thôi Hướng Bắc gõ cửa giúp.
Xưởng trưởng Cao ngẩng đầu vừa nhìn, quả nhiên hai người cùng nhau tới. Hơn nữa thế mà Thôi Hướng Bắc còn đổi một bộ quần áo…
Trên mặt ông ta cũng không biết nên bày ra biểu tình gì.
Khi Thôi Hướng Bắc gặp bí thư Lâm cũng không coi trọng như vậy. Không mặt mày xám tro đi qua coi như là nể tình rồi.
Ông ta cảm thấy mình hình như suy nghĩ ra một vài điều.
“Xưởng trưởng Cao, không quấy rầy công việc của chú chứ.” Tô Mạn đi vào, khách sáo nói.
Xưởng trưởng Cao cười dối trá: “Xưởng trưởng Tô đến, thế sao gọi là quấy rầy công việc chứ, chú vui mừng còn không kịp.”
Nói xong chuẩn bị xếp người pha trà, quay đầu thì phát hiện Thôi Hướng Bắc chủ động pha một cốc trà giúp Tô Mạn. Đoan chính để vào trong tay cô.
Cái này cũng chưa tính là xong đâu, lại không biết từ đâu kiếm ra hạt dưa kẹo đậu phộng linh tinh, xếp ngay ngắn đặt ở trên đĩa nhỏ.
Tô Mạn thấy trên bàn bày đồ ăn, cười nói: “Nhà xưởng cũng quá khách sáo, cháu chỉ tới bàn công chuyện thôi.”
Xưởng trưởng Cao cười không nói chuyện. Ngay cả ông ta cũng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ này đâu.
Bảo Thôi Hướng Bắc châm trà bày đồ ăn cho ông ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ, người ta cho bạn sắc mặt tốt đã không tệ lắm rồi.
Ông ta cười trò chuyện về đề tài này: “Xưởng trưởng Tô gọi điện thoại nói đến nói chuyện hợp tác, không biết xưởng gạch bọn chú và xưởng gia dụng, có chỗ nào có thể hợp tác.”
Sau khi hỏi xong, ông ta lập tức xốc lại mười phần tinh thần, đề phòng mình bị Tô Mạn kéo lệch đường.
Tô Mạn cười nói: “Cháu hỏi thăm tiến độ sửa bến tàu trong huyện, trên cơ bản cuối năm chắc chắn có thể sửa xong, đầu xuân năm sau, có thể dùng tới. Đến lúc đó hai nhà xưởng chúng ta, cơ hội đều tới rồi. Nhưng xưởng trưởng Cao có nghĩ tới hay không, xưởng gạch chúng ta ở bên ngoài cũng không có tên tuổi gì, người khác dựa vào cái gì hợp tác với chúng ta chứ? Chất lượng của chúng ta quả thật có thể bảo đảm, nhưng mà, trong mắt người bên ngoài, mấy cục gạch mẫu, sức thuyết phục cũng không mạnh. Có lẽ có vài đơn vị còn cảm thấy đều là gạch, xây nhà không phải đều giống nhau sao. Tiện là được. Hơn nữa xưởng trưởng Cao cũng có thể biết rồi, về khoảng cách mà nói chúng ta đã chịu thiệt, như vậy giá cả của chúng ta sẽ không có cách nào rẻ hơn người khác.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận