Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 441 - Đổi đồ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Huyện trưởng Cao hỏi: “Chỉ sợ không bền.”
Tô Mạn giải thích: “Đồ gỗ dùng trong nhà hơn mấy chục năm cũng có, tuyệt đối là bền, phối hợp như thế, chúng cháu cũng sẽ đem đến tỉnh thành quảng bá.”
Bí thư Lâm nói: “Nếu giá thành không cao thì bên ký túc xá đơn của huyện ủy cũng sẽ làm mấy bộ như vậy, trong phòng có loại bàn này cũng thuận tiện học tập, người trẻ tuổi nên có không gian như thế.”
Huyện trưởng Cao cũng gật đầu, chuyện không tốn nhiều tiền, ông ta cũng không có ý kiến gì.
Tô Mạn đề nghị: “Loại giường có giá đỡ kia có thể đổi cho các đơn vị khác, lấy cũ thay mới này, không cần thêm phụ cấp.”
Những lãnh đạo xưởng khác cũng dao động.
Bọn họ cũng không lo lắng lắm cho nhân viên, có dùng là tốt lắm rồi, không bắt bẻ được gì, nhưng bọn họ nghĩ đến đám giường giá đỡ kia trong đơn vị mình có thể bán cho bên khác, đơn vị mình lại dùng đồ ở xưởng gia dụng, vừa dễ nhìn, nói không chừng trong xưởng còn có thể kiếm lời một khoản tiền. Những công nhân trong xưởng còn phải cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm đến đời sống công nhân.
Xưởng trưởng Cao thì giữ vững tỉnh táo, trong xưởng bọn họ đều là mấy tên đàn ông thô kệch nung gạch, không dùng được loại ký túc xá này, chẳng qua nhìn đám người này dao động, trong lòng ông ta không nhịn được cười.
Đám người bí thư Lâm đi xem thêm những ký túc xá khác, bởi vì bố trí như nhau, cho nên lần này không đi vào, chỉ nhìn qua cửa sổ, có mấy công nhân không đi làm đang ngồi trên ghế, tô tô vẽ vẽ trên bàn của mình, còn có người thì đọc sách, làm cho người ta thấy tràn đầy năng lượng tích cực.
Bí thư Lâm cảm thấy như thế rất tốt, cho công nhân một hoàn cảnh tốt, các công nhân sẽ càng hướng về phía trước hơn.
Mấy xưởng trưởng khác càng không cần phải nói, cảm thấy cái này và ký túc xá trong xưởng mình thật đúng là không giống nhau, sạch sẽ gọn gàng, ký túc xá bên xưởng mình, quần áo giày dép ném loạn, người ta trang bị một tủ nhỏ, đồ đạc bỏ vào trong đó, nhìn qua đã thấy sạch sẽ.
Chờ sau khi xem xong ký túc xá, bí thư Lâm lại đi xem nhà ăn và văn phòng.
Quả nhiên giống như lời đám người Tô Mạn nói trước đó, nhà ăn dùng chiếc bàn kiểu kia, chẳng qua bàn ở văn phòng và các đơn vị khác không giống nhau, nhìn càng thêm kiên cố hơn.
Bí thư Lâm đối với thiết bị văn phòng cảm thấy rất hứng thú.
Ở trong huyện, mọi người làm việc đều cần bàn, nhưng bàn đơn giản thì không để được bao nhiêu đồ, quá phức tạp thì lại lãng phí.
Bàn bên xưởng đồ gia dụng không tính là lớn, nhưng lại có thêm rất nhiều ngăn kéo, phía trước còn có tấm che nhỏ, tránh cho văn kiện rơi xuống.
“Cái bàn này không tệ.”
Tưởng Hiểu Lượng tiếp tục chào hàng: “Chúng tôi đã cân nhắc đủ đến công dụng của bàn làm việc, cảm thấy lúc viết không cần nhiều diện tích, quan trọng nhất là chức năng đựng đồ, cho nên giảm bớt diện tích bàn, tăng thêm ngăn kéo, mặt khác tấm ngăn phía trước có thể đề phòng đồ rơi xuống, vì diện tích mặt bàn nhỏ, đồ trên đó dễ rơi xuống, còn có thể ngăn cản một số ảnh hưởng bên ngoài, để bàn làm việc tương đối độc lập, loại bàn này đơn giản hơn trước nhiều, chi phí cũng thấp.”
Nghe thấy chi phí thấp, những xưởng trưởng khác lại đi lên.
Xưởng trưởng Cao: “…”
Bỏ ra hai tiếng, cuối cùng cũng khảo sát xong toàn bộ xưởng đồ gia dụng.
Bí thư Lâm và huyện trưởng Cao đều rất hài lòng, khen ngợi xưởng của Tô Mạn rất tốt, nói cô có năng lực quản lý, còn rất quan tâm đến đời sống của công nhân, dưới điều kiện hữu hạn cố gắng hết sức sáng tạo hoàn cảnh sống tốt nhất cho công nhân, tiết kiệm không ít chi phí cho nhà xưởng, là một xưởng trưởng có trách nhiệm.
Những xưởng trưởng khác nghe xong đều thấy ê ẩm, bọn họ cảm thấy Tô Mạn làm những đồ dùng kia đều bởi vì nghèo… Nếu như không vì nghèo, cần phải lãng phí tâm tư như thế sao? Chẳng qua lãnh đạo khen ngợi, bọn họ đương nhiên phải học tập một chút.
Chờ bí thư Lâm dẫn theo người của bên huyện ủy rời đi, các xưởng trưởng khác đều không đi, ở lại tìm Tô Mạn nghe ngóng chi phí và giá cả của những món đồ đáy, chuẩn bị quay về sẽ tính toán sổ sách, nếu như thay đổi thì rốt cuộc là lời hay lỗ.
Tô Mạn cười đáp: “Thế này đi, tôi sẽ gọi chủ nhiệm bộ phận tiêu thụ và kế toán đến, để bọn họ tính toán rõ ràng, tất cả mọi người đến phòng hội nghị đi, giữa trưa ở đây ăn cơm.”
Đinh Linh nhanh trí dẫn mấy người xưởng trưởng này đến phòng họp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận