Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 743 - So sánh




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy người này không phải nhân viên của chính phủ. Sự thực là ở những quốc gia như thế có một vài cương vị vốn là dành cho nhà tư bản đảm nhận.
Ông James này nói trang trọng chút thì bản chất thực sự là người môi giới, nói trực quan chút thì là người mua hộ.
Chỉ có điều những thứ ông ta mua hộ đều là những thứ đất nước cần, vậy nên thành khách nước ngoài.
Đây là lần đầu tiên ông James nghe thấy một người nói thẳng về chuyện kiếm tiền của người Hoa.
Đất nước này là nhà nước vô sản, rất kiêng kỵ chuyện đàm phán kinh doanh như thế.
Ông ta nói: “Này cô, cô nói, cô có thể giúp tôi kiếm được nhiều tiền hơn.”
Tô Mạn cười nói: “Không sai. Tôi đã nói tôi là xưởng trưởng của một xưởng gia dụng, tôi có thể nói cho ngài James đây, đồ nội thất thế này chỉ cần cho chúng tôi những nguyên liệu tương đồng thì chúng tôi cũng có thể làm ra. Hơn nữa chi phí nhân công chỉ cần có 20 nhân dân tệ.”
Trên thực tế Tô Mạn đã nói thách giá, cái thứ được gia công bằng dây chuyền như này, đừng nói là 20 tệ, 5 tệ là xong rồi.
Phiên dịch Hoa kiều ngồi bên cạnh nhìn thần thái và ngữ điệu của Tô Mạn, trong chốc lát cảm giác như mình về nước M vậy.
Ông James bỗng nhiên khẽ nhếch miệng.
Bộ đồ gia dụng này, ở nước M, chi phí nhân công dưới 50 Usd thì không thể làm nổi.
“Giá nhân công của các cô rất rẻ.”
Huyện trưởng Triệu và bí thư Cao nhìn thấy người ngoại quốc bị Tô Mạn nói cho kinh ngạc, trong chốc lát khuôn mặt lộ ra vẻ tôi không hiểu lắm chỉ biết rất giỏi. Trong lòng thầm đoán xem rốt cuộc Tô Mạn đã nói cái gì rồi mà để mấy người ngoại quốc cũng chế trụ.
Tô Mạn cười nói: “Nếu như ngài James bằng lòng thì đấy cũng có thể là nhân công của ngài.”
“Cô gái, ý của cô là gì?”
Tô Mạn đáp: “Ngài James, nếu như với giá 200 nhân dân tệ để vận chuyển đồ nội thất về nước, bán cho người bản địa chỗ các ngài với giá 200 USD thì có thể bán không? 200 USD hẳn là có thể kiềm lời.”
Đương nhiên là có thể!
Vẻ mặt ông James không thay đổi, nhưng trong đầu đang nhẩm tính về lợi nhuận này.
Đừng nói là 200 USD, chưa tính thuế và tiền vận chuyển, và một vài loại phí trên dưới nữa thì 150 USD là có thể lời rồi.
Tô Mạn nói: “Tôi biết quý quốc là một đất nước giàu có, nhưng không phải nhà nào cũng có thể mua được đồ nội thất đắt tiền như thế. Thị trường trung và thấp rất rộng lớn. Nếu như có thể bình dân hóa đồ nội thất, giành lấy thị trường tầng lớp trung và thấp rộng lớn trong nước trước, ngài James cảm thấy đây có phải một cơ hội tốt để kiếm tiền không?”
Trong lòng ông James giật mình, nhăn mày nói: “Cô bảo chúng tôi nhập khẩu đồ nội thất của các cô ư?”
“Không phải nhập khẩu đồ gia dụng mà là giúp gia công. Chúng tôi hoàn toàn có thể gia công theo bản vẽ của các ngài, thậm chí trực tiếp dùng nguyên liệu của các ngài để gia công. Tương đương với việc các ngài có một phân xưởng ở Hoa Quốc. Ưu đãi về giá nhân công, tay nghề tỉ mỉ. Hơn nữa không cần phải chịu bất kỳ rủi ro gì khi xây dựng xưởng. Tôi được biết, ở quý quốc, chuyện công xưởng bị đóng cũng là chuyện thường thấy.”
Sắc mặt ông James không được tốt nhưng mà trong lòng lại rất dao động.
Ông ta đã đến quốc gia này rất nhiều lần nhưng chưa lần nào suy nghĩ về phương diện kia. Không phải ông ta không có tầm nhìn mà là tình hình đất nước này không cho phép ông ta dựng xưởng.
Các xưởng ở đất nước này cũng là quốc hữu hóa.
Điều kiện và môi trường đặc thù của quốc gia đã khiến ông ta phải từ bỏ một số ý tưởng.
Không ngờ rằng hôm nay ở nơi này lại nghe được một cô gái nhắc tới.
Ông ta cũng không nhìn thời gian nữa mà nghiêm túc nói: “Theo như tôi biết, xưởng của các cô đều thuộc về nhà nước.”
“Không sai, nhưng tôi là xưởng trưởng, hai vị ngồi cạnh tôi đây là quan chức hành chính cao nhất ở xưởng. Tương đương với thống đốc tiểu bang của các ngài.” Câu nói sau cùng hoàn toàn được sử dụng biện pháp nói quá.
Ông James lúc này mới nhìn về phía bí thư Cao và huyện trưởng Triệu.
Lúc này hai người vẫn còn trên chín tầng mây, chỉ biết Tô Mạn cứ nói ngoại ngữ, ông James kia cũng cứ nói mà chẳng hiểu là nói cái gì,
Thấy đối phương nhìn mình, hai người lại nở một nụ cười thân thiện.
Tô Mạn nói: “Bọn họ rất ủng hộ chuyện này. Đương nhiên, về mặt danh nghĩa thì chúng tôi vẫn đi theo con đường xuất khẩu, chỉ là đổi một cách nói khác thôi. Điều này cũng sẽ mang lại cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý với bên trên.”
Ông James bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Làm kinh doanh thì phải so sánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận