Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 198 - Chỉ là cảm thán




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Ôi, vậy thật đúng là tốt quá.” Lý Xuân Hoa lộ rõ sự phấn chấn vui mừng trên nét mặt. Không gì hạnh phúc hơn chuyện ăn no bụng.
Không chỉ nhà họ Tô tò mò, nhà người khác trong đội cũng tìm đến Tô Mạn hỏi thăm chuyện đổi đồ.
Tô Mạn bèn nói tình huống đã nói với Lý Xuân Hoa lại cho những người khác nghe. Biết nhanh thế đã có thể đổi được đồ, trong lòng mọi người càng mong đợi.
Đội trưởng Quách đồng ý rồi, chờ đổi lương thực và thịt xong, chính là muốn để mọi người ăn bữa cơm no, nếu thịt đủ, mỗi người trong đội có thể ăn một miếng thịt.
Lúc này xưởng quần áo ở huyện cũng náo nhiệt tưng bừng.
Nhiều người nhà của công nhân viên chức đều chạy đến xưởng quần áo nhìn thịt thú rừng.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng có thể kiếm một hai con từ chợ đen để ăn, nhưng dù sao cũng là chuyện phạm pháp, rất ít cơ hội. Một năm rưỡi đều không gặp hơn một lần. Thậm chí rất nhiều người cũng chưa thấy thịt thú rừng. Cho nên một lần nhìn thấy nhiều thịt thú rừng như vậy đều rất ngạc nhiên.
Đặc biệt là lần này còn có thể tự mình chọn, cái này càng khiến người ta vui mừng.
Người già trong nhà lo lắng con trẻ không biết chọn, tự thân xuất mã, phải chọn thịt nhiều, đừng chọn ngay xương xẩu.
Tốt nhất là gà rừng. Canh gà rừng hầm uống rất ngon. Bình thường bọn họ ăn nhiều thịt heo, nhưng gà thì ăn không được bao nhiêu. Ngay cả thịt rắn cũng hiếm lạ, dù sao thứ này bổ hơn nữa bình thường cũng không có chỗ nào bán, nhiều người thích mua về nhà cho người trong nhà bồi bổ thân thể.
Sau khi chia lẻ tẻ vụn vặt thịt thú xong, lại chia lợn rừng.
Hương vị của lợn rừng dở hơn thịt heo. Da dày thịt béo.
Nhưng không thể ngăn được việc nó rẻ hơn thịt heo. Bên ngoài thịt heo tám hào một cân, thịt heo trong xưởng chỉ cần năm hào. Hơn nữa còn có thể dùng phiếu lương thực bù. Thậm chí còn có thể lấy lương thực phụ lương thực tinh trong nhà để đổi.
Người trẻ tuổi không biết làm thịt heo, chỉ mua một hai cân, trong nhà có người già biết làm thịt hun khói, lập tức hận không thể mua một cái giò heo sau. Cầm toàn bộ phiếu lương thực phiếu thịt trong nhà tới đổi.
Vợ xưởng trưởng Chu lập tức mua một cái giò heo sau về, chuẩn bị nhờ đầu bếp căn tin hun khói giúp, chờ tết đến cắt ít thịt hun khói dùng giấy dầu bao lại, cầm tặng người khác, đó cũng là thứ hiếm lạ.
Về cơ bản thú rừng gần một ngàn cân sau cùng cũng không đủ chia. Rất nhanh đã sạch sẽ không còn. Vốn dĩ xưởng trưởng Chu còn chuẩn bị giữ lại một ít đổi cho căn tin trong xưởng, đổi khẩu vị cho các đồng chí ăn căn tin, kết quả về cơ bản là không đủ.
Người không mua được thịt, lập tức tìm lãnh đạo xưởng hỏi: “Khi nào lại có nữa, tới một miếng tôi cũng không đổi được.”
“Đúng vậy, trong nhà đã lâu không có thịt.”
“Chúng tôi ăn căn tin đây một miếng cũng không ăn được.”
Lãnh đạo xưởng cũng bị dồn ép không còn cách nào, nhanh chóng phản hồi lại với xưởng trưởng Chu.
Xưởng trưởng Chu rít một hơi khói: “Gấp cái gì, nếu không có tôi, tới một miếng thịt mấy người cũng không có để ăn. Chờ đi, ngày mai liên hệ với người ta, lại đem một ít lại đây. Đều an ổn trở về ngồi ăn đi, ăn no có sức mới sản xuất được.”
Vào ban đêm, cả xưởng quần áo trong đại viện thơm ngào ngạt vị thịt.
Xưởng khác ở đại viện ngửi thấy mùi, cũng có quen biết xưởng quần áo chạy lại đây hỏi: “Sao đều bắt đầu ăn thịt vậy?”
“Trong xưởng chúng tôi kiếm được, nói là đổi với công xã.”
Việc này đúng là làm cho các xưởng khác thèm thuồng.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mạn ở trong nhà dưới ánh mắt trông mong đi ra ngoài.
Không chỉ nhà họ Tô, những người khác cũng tha thiết nhìn cô, tựa như cảm thấy cô có thể mang lương thực và thịt về vậy.
Tô Mạn cười nói: “Đều đừng nóng vội, công xã bên kia thúc giục lắm, không phải hôm nay thì là ngày mai, lát nữa đại đội sẽ bố trí người đi khiêng đồ.”
“Tôi đã chuẩn bị tốt rồi.” Thanh niên trẻ tuổi nâng cánh tay của mình. Trên mặt mang theo thần thái hưng phấn.
Nhìn ánh mắt mọi người, trong lòng Tô Mạn đột nhiên xúc động một chút.
789: “Kí chủ, trong nháy mắt tôi vừa mới cảm ứng được giá trị thiện ý của cô!”
Tô Mạn đáp: “Phải không, có thể là sai rồi.”
789: “…”
Tô Mạn không tiếp tục để ý nó nữa, cô không biết mình vừa mới có thiện ý gì, cô chỉ hơi xúc động thôi. Ở thời đại thiếu thốn vật tư này, tuy rằng dễ dàng vì một quả trứng gà mà đánh nhau, nhưng cũng có thể vì một miếng ăn, mà cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Đơn giản là cảm thán mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận