Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 614 - Cha con gặp mặt




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thôi Hướng Bắc mím môi, gật đầu. Đã hai năm anh về nông thôn nhưng không về ăn Tết rồi. Hiện tại anh đã đậu đại học như mong ước và tìm được lý tưởng của đời mình, vậy nên anh cũng không còn giận chuyện khi đó tờ giấy báo trúng tuyển bị xé rách nữa. Năm nay anh muốn về thăm nhà, tiện thể chính thức thưa chuyện Tô Mạn với cha mẹ mình.
Hai người ngồi xe jeep đi đến khu tập thể quân đội. Lần này Cố Thành đến đây là để chúc Tết trước các lãnh đạo và đồng đội ngày xưa. Ông ta thân với nhà họ Thôi nhất nên hiển nhiên sẽ đến nhà họ Thôi ăn cơm trước tiên, quan trọng nhất là đi theo Thôi Hướng Bắc, tránh chuyện anh không về nhà.
Tại nhà họ Thôi ở khu tập thể quân đội, mẹ Thôi – Lý Thục Hoa cũng đang làm công tác tư tưởng cho chồng mình, bảo ông ta không cãi nhau với con trai. Hai năm rồi con trai mới về, giờ khó lắm mới về được, ngày trời đông đừng có khiến nó tức quá rồi lại bỏ đi.
Thôi Vệ Quốc ngượng nghịu nói: “Là anh làm nó tức bỏ đi hả? Là nó tự muốn đi mà. Em đừng có đổ mọi chuyện lên đầu anh, anh không gánh cái oan này đâu.”
Lý Thục Hoa chau mày nói: “Lão Thôi, em nói với anh rồi đấy, lần này nếu anh còn khiến con trai em tức giận, em sẽ chuyển đến bệnh viện, em, em không về nữa!”
“Được, anh cũng đến quân khu luôn, anh cũng không về nữa.” Thôi Vệ Quốc cãi cùn.
Lý Thục Hoa tức đến giậm chân, nghĩ bụng con trai sắp về đến nơi rồi, phải nhịn: “Nói chung anh nhớ đấy, không được cãi nhau với con trai của em.”
“Đó cũng là con trai của anh mà, nếu nó không cãi nhau với anh, anh có cãi được với nó không?”
“Được, anh nói đấy nhé.”
Bao nhiêu năm nay, Lý Thục Hoa đã rèn được cái tính nhẫn nhịn, đến khi sân nhà truyền đến tiếng xe, bà hớn hở chạy ra ngoài. Thấy Thôi Hướng Bắc ra khỏi xe, Lý Thục Hoa đỏ hoe hai mắt, chạy đến ôm chầm con trai. “Tiểu Bắc, cuối cùng con cũng về rồi, hai năm nay mẹ nhớ con lắm.”
Lý Thục Hoa vô cùng xúc động, bà luôn muốn đi thăm con trai nhưng biên giới Tây Nam trở nên ầm ĩ, đánh nhau qua lại, bà lại đi đến tiền tuyến, chỉ mới vừa trở về.
Thôi Hướng Bắc đã lớn nhưng vẫn bị mẹ ôm nên hơi thiếu tự nhiên, có điều anh cũng không đẩy bà ra: “Mẹ, con cũng nhớ mẹ lắm.”
“Nhớ mẹ thì về thăm mẹ nhiều hơn đi. Bây giờ con là sinh viên rồi, được nghỉ nhiều, sau này hãy thường xuyên về nhé.”
Thôi Hướng Bắc gật đầu.
Lý Thục Hoa bộc phát tâm trạng xúc động xong mới để ý đến Cố Thành cùng đến, bà nói: “Ôi lão Cố, thiếu sót quá, khi nãy tôi nóng vội chỉ thấy mỗi Tiểu Bắc thôi.”
Cố Thành cười nói: “Không sao đâu chị dâu, tôi biết chị nhớ Tiểu Bắc. Tôi cũng không phải người ngoài, không cần khách sáo làm gì. Anh Thôi đâu rồi?”
“Trong nhà ấy.” Lý Thục Hoa chỉ vào trong nhà.
Thôi Hướng Bắc tỏ ra không thoải mái.
Cả ba người đi vào trong nhà, Thôi Vệ Quốc cố ý cầm báo, giả vờ đang đọc một cách nghiêm túc, kết quả lại cầm ngược mất tờ báo.
Cố Thành nén cười. “Lão Thôi, con trai anh về mà anh không ra nhìn à?”, lại quay sang nói với Thôi Hướng Bắc: “Tiểu Bắc, mau chào cha cháu đi, ông ấy nhớ cháu lắm.”
Thôi Hướng Bắc ngượng ngùng chào một tiếng. Thôi Vệ Quốc ừ một tiếng, sau đó đứng lên nhìn lướt qua con trai như thể không thấy gì rồi đi chào Cố Thành.
Lý Thục Hoa kéo tay Thôi Hướng Bắc: “Kệ ông ấy, lúc con không có nhà, ông ấy đọc thư con gửi cả ngày. Con về phòng nghỉ ngơi đi, con không ở đây nhưng mẹ vẫn dọn dẹp sạch sẽ cho con đó.”
Thôi Hướng Bắc xách hành lý đi lên lầu vào phòng mình.
Chờ cho Thôi Hướng Bắc lên lầu rồi, Thôi Vệ Quốc mới kéo Cố Thành hỏi: “Nghe nói nó sống ở đó cũng tốt lắm hả?”
“Đúng vậy, tốt lắm, còn được làm kỹ thuật viên tổng ở dưới huyện nữa. Con trai anh thông minh. Vừa làm mà vừa có thể đậu điểm cao vào trường đại học trọng điểm của tỉnh Hồ Giang. Ở trường cũng thể hiện rất xuất sắc.”
Trong lòng Thôi Vệ Quốc khá tự hào nhưng lại hơi không hài lòng: “Xuất sắc thì sao, nó có điều kiện, tại sao lại không nghe lời tôi đi lính. Chú nói xem, nó lớn rồi, khỏe mạnh là thế, nếu đi lính chắc chắn sẽ là một người lính giỏi. Chưa biết chừng nó còn được đánh trận chiến hồi năm ngoái, kết quả thì sao, lúc người ta đánh nhau ở phía trước, nó lại trốn ở đằng sau. Nó là con trai của bộ đội đó!”
Cố Thành không đồng ý: “Anh đừng nói như vậy, giờ đánh trận đã không còn là nhiệm vụ quan trọng nhất của đất nước rồi. Điều mà đất nước ta còn thiếu đó là những nhân tài có thể xây dựng Tổ quốc. Con trai anh thông minh, thích hợp với việc đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận