Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 512 - Tâm trạng phức tạp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng ông ta cũng biết, đầu óc của Thôi Hướng Bắc, nếu như đi học đại học, học càng nhiều kiến thức chuyên nghiệp, sau này ra trường chắc chắn càng lợi hại. Cho nên tâm tình của ông ta rất phức tạp.
Thôi Hướng Bắc gật đầu, cuộc thi lần này, bản thân anh cảm thấy thi rất khá. Ghi danh Hồ Giang bên ấy, không thành vấn đề.
Mình quay về lật sách dò đáp án, trên cơ bản cũng không thành vấn đề.
Nếu sắp đi, anh chắc chắn phải sắp xếp tốt trước.
“Haiz, cho dù cháu đi học đại học, cũng không nhất định phải đi, chú tạm thời giữ chức cho cháu được không? Cháu chính là tổng chỉ đạo viên của huyện Nam Bình chúng ta, còn có chuyện cháu nuôi heo nữa, không phải cháu cũng là tổng chỉ đạo viên sao, cháu có thể đi như thế hả? Bí thư Lâm chắc chắn luyến tiếc cháu.”
Cậu nhóc này chính là một nhân tài. Là kiểu người cái gì cũng có thể làm.
Huyện Nam Bình chúng ta nhỏ như vậy, xuất hiện một nhân tài không dễ dàng.
Thôi Hướng Bắc nói: “Bí thư Lâm bên kia, cháu chuẩn bị cầm thư thông báo rồi lại đi huyện bên kia nói.” Con người Bí thư Lâm nghiêm túc, không thấy được thư thông báo, chắc chắn không đồng ý.
Xưởng trưởng Cao thở dài, nghĩ hiện giờ trong xưởng phát triển thịnh vượng như vậy, sáu tháng cuối năm ông ta còn tính toán lại tuyển một đám công nhân nữa.
Kết quả công thần Thôi Hướng Bắc này muốn đi.
Thôi Hướng Bắc thấy dáng vẻ ông ta nản lòng, nói: “Về sau nếu xưởng gạch gặp chuyện về kỹ thuật, các chú cứ liên hệ cháu. Cháu dành thời gian trở về xem thử giúp các chú.”
Tuy rằng phải đi, Thôi Hướng Bắc cảm thấy gốc rễ của mình còn ở bên này. Chắc chắn sẽ không một đi không trở lại. Không chỉ xưởng gạch bên đây, trang trại nuôi heo bên kia cũng vậy.
Cho dù anh học kiến thức chuyên nghiệp ở trong trường, về mặt này cũng sẽ không buông lơi. Phải tiếp tục giúp đỡ Nam Bình làm những chuyện này cho tốt.
Lúc trước nếu anh muốn làm rồi, vậy anh sẽ không được phép buông bỏ như thế.
Chờ bồi dưỡng ra người nối nghiệp, anh mới có thể buông tay.
Nghe Thôi Hướng Bắc nói như vậy, trong lòng xưởng trưởng Cao mới có chút an ủi.
Ông ta lại nghĩ tới thái độ giữ gìn lúc trước của Thôi Hướng Bắc với Tô Mạn. Trước kia còn nghĩ Thôi Hướng Bắc có phải có ý gì với Tiểu Tô người ta hay không. Còn chuẩn bị nói sau này thăm dò Tô Mạn bên ấy giùm.
Bây giờ thấy Thôi Hướng Bắc sắp đi, cũng bỏ suy nghĩ này. Có thể làm lỡ Tiểu Tô người ta mất.
Tuy rằng Tiểu Tô là một người rất kiên cường, nhưng người ta dù gì cũng là một cô gái trẻ tuổi. Cũng không thể để người ta bị thứ như tình cảm đả kích.
Nghĩ như vậy, lúc ông nhìn Thôi Hướng Bắc lần nữa, còn có chút ý kiến. Tiểu Tô là một đồng chí nữ tốt như vậy. Cháu nói đi là đi. Ý chí rất không kiên định. May mà Tiểu Tô không quen cháu, nếu không chú nhất định đánh cháu một trận.

Tô Thu Nguyệt nghỉ trễ hơn Tô Mạn bọn họ ba ngày.
Sau khi nghỉ, chạy đến trong xưởng với Tô Mạn bên ấy.
Cô ta muốn ở chỗ này của Tô Mạn giặt quần áo nấu cơm cho Tô Mạn. Trọng điểm là nhà bên kia quá nóng, chất lượng sinh hoạt kém hơn trong huyện.
Ở bên này đã quen rồi, có hơi không muốn về nhà.
“Cha mẹ thích ở bên nhau cả ngày, chị trở về, lo lắng ảnh hưởng bọn họ.”
“Vậy chị ở trong phòng ít ra cửa. Em liên hệ đội trưởng Quách bên kia cho chị, để ông ấy sắp xếp một công việc ở nhà trẻ trong đội cho chị. Tiền lương của chị em trả. Chỉ vì cho chị một cơ hội rèn luyện bản thân. Chị cũng dựa vào năng lực của mình, kiếm chút phí sinh hoạt.”
Tô Thu Nguyệt khó có thể tưởng tượng được loại hành vi lấy tiền phát tiền lương cho mình của em gái nhà mình.
Như vậy tính ra, không phải làm lợi cho trong đội sao?
Quá lỗ.
“Chị giặt quần áo nấu cơm cho em, chị giặt quần áo rất sạch sẽ.”
“Em vừa có căn tin ăn cơm, giặt quần áo chỉ có hai bộ mùa hè, tùy tiện giặt rửa đã sạch. Không mất công.”
Tô Thu Nguyệt: “Chị thật sự vô cùng vất vả, ở trường học tập một ngày một đêm, thi cử đợt này, chị cảm thấy mình có thể thi được ba hạng đầu.” Đây là lần đầu tiên khi nói về thành tích, cô ta vô cùng tự tin.
Tô Mạn nói: “Chờ chị có thể thi được hạng nhất rồi nói sau. Khỏi cần bảo vất vả với em, em thấy thịt trên người chị đấy, nhìn lại em đây này.”
Tô Thu Nguyệt: “…” Cái này có thể so sánh hả, từ nhỏ thân thể cô ta cường tráng. Ăn gì bổ nấy.
Không thể ở lại trong huyện, Tô Thu Nguyệt đành nhận mệnh về nhà. Dù sao vẫn phải trở về thăm cha mẹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận