Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 169 - Bỏ phiếu 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghe được chủ nhiệm Hách nói như vậy, bà ấy cảm thấy không nên nhúng tay vào quá nhiều.
Nếu như là công tác mà bản thân hội phụ nữ chủ động làm ra, vậy hội phụ nữ nhúng tay vào đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu như đã là phía bên toàn bộ công xã làm, vậy Hội phụ nữ chèn thêm một chân vào, rõ ràng là có hơi vuốt mặt mà không nể mũi.
“Chuyện này, các bà quả thực không có vấn đề gì, hôm nay các bà qua đây là vì báo cáo chuyện này sao?”
Chủ nhiệm Hách đáp: “Ngoại trừ chuyện này ra, tôi còn hy vọng điều đồng chí Vương Phương ở công xã Bắc Hà chúng tôi đi. Nếu như có thể, tôi cảm thấy một đồng chí như vậy không thích hợp ở trong nội bộ tổ chức.”
Chủ nhiệm Tiết vẫn luôn ở bên cạnh nghẹn uất, nghe được lời này, lập tức thay đổi sắc mặt: “Hách Xuân Hồng!”
Chủ tịch Nhậm bất mãn bảo: “Bà hét cái gì?”
Chủ nhiệm Hách liếc mắt nhìn chủ nhiệm Tiết: “Hôm nay chúng tôi qua đây một chuyến, chủ yếu là vì chủ nhiệm Tiết đã gọi điện thoại tới vào hôm qua. Vì nghe được tin tức về nhà máy phục vụ tổng hợp từ chỗ đứa cháu gái của bà ta, mà phê bình chúng tôi một trận rất gay gắt. Bà cũng biết, công xã chúng tôi chỉ có một cái máy điện thoại, đặt ở trong văn phòng của bí thư Trình. Một cuộc gọi tới này của chủ nhiệm Tiết, những người khác đều nghe thấy hết. Bí thư Trình còn hỏi tôi, bây giờ chuyện ở bên công xã Bắc Hà có phải đều phải báo cáo với hội liên hiệp phụ nữ hay không? Bà nói xem, khi ấy tôi nên trả lời thế nào? Hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi vẫn luôn giữ khuôn phép giải quyết những công việc khó khăn của nữ đồng chí, nhưng bây giờ ở trong mắt người ta, lại biến thành tổ chức tranh quyền rồi.”
Sắc mặt của chủ tịch Nhậm lại càng bất mãn hơn, rõ ràng cũng đã tức giận.
“Chủ nhiệm Tiết, bà nói thế nào đây?”
Ngay khi chủ nhiệm Tiết nghe thấy chủ nhiệm Hách nói những lời đó ra, đã tức không nói được thành lời, nghe thấy chủ tịch Nhậm chỉ đích danh hỏi bà ta, bà ta lại càng không biết nên đáp thế nào hơn.
Lẽ nào lại nói, bà ta vẫn luôn kêu Vương Phương nắm bắt điểm yếu ở phía bên Bắc Hà để trừng trị bọn họ một chút chắc?
Bà ta hé miệng: “Tôi cũng chỉ quan tâm đến công tác phía bên Bắc Hà mà thôi.”
Chủ tịch Nhậm đáp: “Vấn đề như vậy, tại sao bà không tìm tôi báo cáo, còn chưa làm rõ vấn đề đã gọi điện qua đó, như thế này không phải sẽ dễ gây hiểu lầm hay sao?”
Chủ tịch Hách vội vàng nói: “Đúng vậy, hiểu lầm lớn ấy chứ, bây giờ hình tượng của tôi ở chỗ chúng tôi đã trực tiếp biến thành một thằng hề rồi. Lần sau ngươi ta có chuyện tốt gì, cũng không dám nghĩ đến các xã viên nữ nữa, lo hội phụ nữ lại nhúng tay vào.”
Những lời này đều là bà ta và Tô Mạn đã bàn bạc sẵn, dù sao cũng phải nói chuyện này thật nghiêm trọng lên, nhất định phải khiến vũng nước này càng khuấy càng đục.
Chủ nhiệm Tiết nghe được lời này của bà ta, suýt chút nữa thì nghiến nát răng.
Bà ta không thể nói lại chủ nhiệm Hách, mới dứt khoát nhằm vào Tô Mạn: “Còn nữ đồng chí này thì sao, tôi cũng nghe nói, chuyện này đều là cô ta làm ra, thân là một đồng chí của hội phụ nữ, cô ta hoạt động khắp nơi như vậy, có báo cáo với bên tổ chức không?”
Tô Mạn đáp: “Chuyện đào tạo, mấy ngày trước khi tới đây họp tôi đã báo cáo với trên tổ chức. Sau đó chuyện ở nhà máy phục vụ tổng hợp, là phía bên bí thư Trình làm, chẳng qua là tìm tôi lấy những người được đào tạo tốt để làm chuyện này. Chủ nhiệm Tiết, hội phụ nữ ở công xã Bắc Hà chúng tôi cũng thuộc quyền quản lý của bí thư Trình, cũng thuộc về tổ chức chúng ta, phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, chúng tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.”
“Giảo biện! Đừng cho rằng tôi không biết các người làm gì?” Chủ nhiệm Tiết nghiêm khắc nói.
Chủ nhiệm Hách: “Chủ nhiệm Tiết đương nhiên biết rồi, dù sao cũng có một tai mắt trong chỗ chúng tôi cơ mà.”
Bà ta nhìn về phía chủ tịch Nhậm: “Chủ tịch Nhậm, chúng tôi thật sự không thể giữ lại đồng chí Vương Phương này được. Trước đây cô ta vẫn luôn lấy chuyện đến huyện học hỏi để làm lý do trốn tránh công việc. Đến bây giờ mỗi ngày ở trong văn phòng đều không làm việc gì hết, bởi vì một vài nguyên nhân nào đó mà không sợ hãi gì cả. Bây giờ lại tiến hành gây chia rẽ giữa công xã và huyện. Làm như vậy mấy lần, các đồng chí bên dưới đều không dám làm việc.”
Chủ tịch Nhậm đương nhiên biết con người của Vương Phương này, trước đây còn cho rằng sau khi điều xuống dưới, ở nơi gian khổ có thể thay đổi một chút, không ngờ vậy mà lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận