Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 722 - Có anh ở đây




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cố Thành nhanh chóng nói: “Tôi cũng không biết anh chị tính toán sao, cho nên cũng không có thông báo với Tiểu Bắc bọn họ, anh chị xem coi kế tiếp thu xếp như thế nào.”
Lý Thục Hoa nói: “Đến cũng đến rồi, vậy chắc chắn phải chính thức gặp mặt một lần. Nếu không cách xa như vậy, sau này làm gì có cơ hội. Ông Cố, Tôn Cầm, đến lúc đó còn phải thêm phiền cho mọi người rồi. Chị ở bên cạnh cũng không có nơi ở ổn định, nhà chị đến trong nhà làm khách, cũng chỉ có thể đến chỗ này của các em.”
Tôn Cầm cười nói: “Vậy không thành vấn đề, hai nhà chúng ta cũng không cần khách sáo.”
Bàn bạc xong xuôi hết rồi Lý Thục Hoa chuẩn bị đến Nam Bình bên kia thăm hỏi sui gia tương lai một lát trước. Nhưng cũng không thể đột nhiên qua đó, vậy cũng quá không tôn trọng người ta, bèn gọi một cú điện thoại cho xưởng gia dụng Nam Bình bên kia tìm Thôi Hướng Bắc, trước tiên thương lượng với Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc đang ở trong nhà Tô Mạn, cũng luôn chạy hai bên trong nhà và trong xưởng. Khi Tô Mạn đi làm, anh ngồi yên ở trong văn phòng xem tư liệu học tập. Giúp đỡ văn phòng gọi lẫn nhận điện thoại. Sau khi tan tầm hai người cùng nhau về nhà. Anh còn có thể giúp Lý Xuân Hoa làm việc, nhặt rau nấu cơm gì đó.
Khi điện thoại gọi tới văn phòng, hai người đều ở văn phòng, Thôi Hướng Bắc ngồi yên bên cạnh điện thoại nghe máy: “Xin chào, đây là xưởng gia dụng Nam Bình… Mẹ?”
Tiếng mẹ này nhưng khiến Tô Mạn ở bàn công tác đối diện kinh ngạc một chút.
Lại nghe Thôi Hướng Bắc nói: “Cha mẹ đến Hồ Giang?”
Tô Mạn thầm nghĩ bây giờ thì hay rồi, cha mẹ đến Hồ Giang, đứa con đến Nam Bình.
Lúc này đoán là trong lòng cha mẹ không dễ chịu.
Đầu bên kia điện thoại cũng không biết nói gì đó, Thôi Hướng Bắc nói một câu: “Con thương lượng với cô ấy một chút, quá đột ngột… Được, lát nữa con gọi điện thoại cho cha mẹ.”
Sau khi tắt điện thoại, Thôi Hướng Bắc còn có chút mờ mịt nhìn Tô Mạn: “Tô Mạn, cha mẹ anh đến Hồ Giang.”
Tô Mạn gật đầu: “Em biết, mới nãy em nghe anh nói rồi.”
“Bọn họ muốn đến Nam Bình gặp cha mẹ em.”
Tô Mạn: “… Bọn họ có gì hay mà gặp? Khụ khụ, ý của em là, không phải bọn họ nên gặp em hơn sao?”
“Nói anh cũng đến nhà bọn em rồi, thế nào cũng phải tới cửa thăm hỏi một chút, tỏ vẻ một chút rằng bọn họ coi trọng. Nếu không cha mẹ em sẽ hiểu lầm.”
Tô Mạn cảm thấy mẹ cô cũng không hiểu lầm chút nào. Đoán là còn ước gì Thôi Hướng Bắc bị cha mẹ anh quên mất, tiện lừa gạt cậu nhóc này về làm con nuôi. Mấy ngày nay bà cụ được dỗ đến nỗi cũng quên mất người ta là người có cha mẹ.
Thôi Hướng Bắc nói: “Vậy, chúng ta làm sao bây giờ?” Chuyện này rất đột ngột, anh cũng chưa có chuẩn bị tốt.
Còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là gặp mặt. Chẳng lẽ còn có thể ngăn cản sao? Người ta cũng đến Hồ Giang rồi, nếu ngăn lại, vậy mới là diệt mặt mũi người ta. Ngược lại Tô Mạn cũng không quan trọng những người khác, nhưng dù sao cũng là cha mẹ của Thôi Hướng Bắc.
“Gặp thì gặp thôi, cha mẹ anh cách khá xa, cơ hội để bọn họ gặp mặt cũng không nhiều.”
Thôi Hướng Bắc vừa nghe, thì gãi gãi đầu: “Thật sự gặp mặt?” Trong lòng anh còn rất khẩn trương. Hai gia đình gặp mặt sẽ ở chung ra sao?
“Gặp cha mẹ em anh cũng không khẩn trương như vậy, sợ gì, em nói gặp thì gặp. Trở về em sẽ nói với mẹ em một tiếng.”
Giữa trưa khi hai người về nhà ăn cơm, Tô Mạn nói chuyện này.
Lý Xuân Hoa cũng chưa kịp phản ứng hết nửa ngày. Thật ra mấy ngày nay bà đều đối đãi với Thôi Hướng Bắc coi như con rể ở rể. Thật sự không phải coi thường anh, mà là rất thích. Con người Tiểu Bắc thật tốt, mỗi ngày cùng mua đồ ăn với bà, cùng nhặt rau nói chuyện phiếm, hỏi gì nói nấy. Có lẽ còn tri kỉ hơn ba thằng con của bà. Bà cụ đều hận không thể coi như con nuôi nhà mình.
Đột nhiên xuất hiện một sui gia đến đây, bà vẫn có hơi không thích ứng được.
Nhưng dù sao cũng là con trai của người ta, mà lại là con một nữa, Lý Xuân Hoa chỉ có thể chấp nhận sự thật, cười nói: “Người đến là chuyện tốt, chứng tỏ rằng gia đình Tiểu Bắc vẫn là rất coi trọng chúng ta.”
Thôi Hướng Bắc nói: “Bọn họ luôn rất coi trọng. Đều rất thích Tô Mạn.”
Lý Xuân Hoa nói: “Vậy được, trước khi gặp mặt để Mạn Mạn và cháu đến tỉnh thành gặp người lớn trong nhà các cháu trước. Cháu cũng đến nhà các bác gặp mặt rồi, Mạn Mạn cũng qua đó gặp đi.”
Ngược lại Tô Mạn không hề gì, gật đầu đồng ý.
Thôi Hướng Bắc vui vẻ nói: “Tô Mạn em đừng khẩn trương, có anh ở đây.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận