Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 298 - Không nhường bước




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Vì thế ông ta cười đáp: “Các chú làm hậu cần, đương nhiên cũng hy vọng có thể giúp đỡ các công nhân nhiều hơn. Chỉ là không biết giá gia dụng phía bên xưởng trưởng Tô là bao nhiêu, cần tính phiếu chứng thế nào. Chú phải giải thích rõ ràng, sau này còn bàn bạc với công nhân trong xưởng.”
Tô Mạn đã sớm vạch xong kế hoạch về một điểm này, mới lôi một bảng báo giá mà mình đã làm xong ra.
“Đây là bảng báo giá cháu đã làm, sự hiểu biết của cháu về đồ dùng cũng là tìm hiểu từ phía bên huyện, cho nên nếu như có chỗ nào không thích hợp, còn cần mời chủ nhiệm Dương chỉ bảo một chút.”
Chủ nhiệm Dương cầm lên xem, nhìn thấy giá cả bên trên cũng không phải là tiền mặt và phiếu chứng, mà là các thứ tương tự như nồi niêu xoong chảo…
Hai đồng chí nhỏ này là có sự chuẩn bị mà tới.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc. Tô Mạn vẫn mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên, Thôi Hướng Bắc thì đang bưng chén trà nhìn ông ta, thấy ông ta nhìn qua, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười.

Chủ nhiệm Dương thu lại tầm nhìn, sự đánh giá trong lòng đối với hai người trẻ tuổi này lại tăng lên. Trước đó ông ta còn buồn bực, một công xã phái người tới bàn chuyện, vậy mà lại sắp xếp cho người trẻ tuổi như vậy, nhưng hóa ra là bản thân ông ta nhìn lầm. Hai người này thật sự có trình độ.
Xem xong bảng báo giá đặc biệt này, chủ nhiệm Dương nói: “Trực tiếp đổi chắc chắn không được, bọn chú cũng phải vào sổ nữa.”
Tô Mạn cười đáp: “Đồ mà chủ nhiệm Dương mua sắm cũng nhiều hơn bọn cháu, chắc chắn cũng quen thuộc với thao tác thế nào hơn chúng cháu rồi.”
Khi những sản phẩm đồ sắt này ra xưởng, đều phải nhập sổ sách, bằng không cuối năm biết tìm cái danh sách trống này ở đâu? Đương nhiên, thân là một chủ nhiệm hậu cần, Tô Mạn có thể nghĩ được, hiển nhiên ông ta cũng biết đến nên làm thế nào.
Cho công nhân dùng phiếu công nghiệp và tiền mua đồ gia dụng trước, sau đó lại dùng những phiếu công nghiệp và tiền đổi thành sản phẩm đồ sắt, rồi cho bên xưởng gia dụng trực tiếp chở đi.
Chủ nhiệm Dương lại nghĩ ngợi cẩn thận, phát hiện ra đây là cục diện ba bên cùng có lợi. Phía bên xưởng làm đồ sắt bán ra ngoài một lô đồ dùng nhà bếp, có thể có tiền vốn nhập sổ, mà đám người Tô Mạn có thể cầm được nồi sắt. Về phần phía bên công nhân, thì lại có thể có được đồ gia dụng.
Chuyện này rất khả thi.
Nếu đã quyết định nắm lấy vụ làm ăn này, hiển nhiên phải tranh luận về chuyện giá cả. Tốt xấu gì cũng là người làm hậu cần, tranh luận giá cả đều là thuận miệng mà ra.
Chủ nhiệm Dương lắc đầu không tán thành: “Có hơi không thể tính như vậy được, giá cả đồ gia dụng của các cháu hơi cao, mua một số lượng lớn như vậy, hơn nữa còn là trong xưởng giúp giới thiệu, vậy giá cả phải thấp hơn bên ngoài mới được. Bằng không, công nhân cũng có thể mua ở bên ngoài, cần gì phải mua của các cháu chứ?”
Thôi Hướng Bắc nhìn về phía Tô Mạn.
Tô Mạn cười đáp: “Chủ nhiệm Dương nói đúng, nội bộ chúng ta trao đổi đương nhiên giá cả phải thấp hơn bên ngoài rồi. Cho nên giá của những đồ dùng nhà bếp này có phải cũng nên thấp hơn một chút hay không? Bằng không chúng cháu cũng có thể cầm tiền và phiếu ra ngoài mua.”
Đều là người làm ăn kinh doanh, có ai lại không phá giá?
“Hơn nữa chủ nhiệm Dương, thực ra trước khi chúng cháu tới, trong những nhà xưởng khác cũng đã liên lạc với chúng cháu muốn mua đồ gia dụng. Ví dụ như phía bên tiệm cơm quốc doanh cũng tìm chúng cháu bàn chuyện. Nói tiền và phiếu đều có hết. Nhưng chúng cháu cảm thấy như vậy có hơi làm chậm trễ thời gian, vẫn hy vọng có thể tiến hành hợp với với nhà xưởng hơn.”
Chủ nhiệm Dương lập tức thấy khó chịu. Xưởng trưởng Tô này là đang nói với ông ta, sự lựa chọn của xưởng gia dụng bọn họ không chỉ có một mình các ông thôi đâu.
Nhưng người ta thật sự không nói sai.
Công nhân ở mỗi một nhà xưởng đều có khả năng thiếu đồ gia dụng. Nhưng có phải mỗi một xưởng gia dụng đều thiếu dụng cụ làm bếp hay không? Loại đồ như dụng cụ làm bếp này, trên cơ bản mua rồi có thể dùng rất nhiều năm, có những người trong nhà tiết kiệm, mà dùng cả đời cũng khả năng.
Điều này khiến cho lời nói muốn mặc cả sau đó của ông ta cũng không thể thốt được thành lời, không còn tự tin như trước kia nữa.
Thôi Hướng Bắc nhìn bộ dáng nhíu mày, vẻ mặt nghĩ không thoáng đó của chủ nhiệm Dương, rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh và đáng tin của Tô Mạn, lập tức nghĩ đến cảnh tượng ngày trước bị cô sắp xếp cho đi hốt phân.
Chủ nhiệm Dương hiện tại chính là anh của lúc đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận