Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 590 - Tiên nữ




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Tô Mạn, anh hiểu rồi. Anh sẽ ở chung thật tốt với bọn họ. Anh thật sự không giống với trước kia nữa, sẽ không đánh nhau đâu.”
“Em đương nhiên tin tưởng anh rồi, em sợ người khác quá đáng, khiến anh không thể nhịn được nữa. Em cố gắng dùng phương thức hòa bình giải quyết vấn đề.”
Thôi Hướng Bắc cười gật đầu.
“Ừ. Anh nhớ kỹ rồi.”
Sau khi tới bến xe, xe của Nam Bình đã sắp xuất phát. Thôi Hướng Bắc tiễn cô lên xe, nhìn thấy cô ngồi vào vị trí, mới yên tâm chạy xuống đứng ở ngoài cửa sổ xe nói chuyện với cô: “Ngày mai anh gọi điện thoại cho em, viết thư cho em nữa. Kỳ nghỉ sẽ đi thăm em.”
“Được, anh mau trở về đi, đừng để lạnh.” Tô Mạn cười nói.
Thôi Hướng Bắc còn muốn nói chuyện, xe đã khởi động. Anh đi theo xe vài bước, sau khi nhìn thấy xe rời khỏi, mới mất mát đứng trong chốc lát, lại nhớ tới qua đợt này lại có thể gặp nhau, mới khích lệ lần nữa.
Trên xe, dì bên cạnh Tô Mạn cười nói: “Thằng nhóc đó là người yêu của cháu à. Sao không ở chung một chỗ?”
Tô Mạn nói: “Vâng, anh ấy đang học đại học bên này. Cháu lại đây thăm anh ấy.”
“Vẫn là sinh viên à, khó trách trông hoạt bát như vậy, thấy rất luyến tiếc cháu. Tình cảm của các cháu cũng thật tốt.”
Tô Mạn làm bộ như ngại ngùng cười: “Anh ấy đối xử với cháu cũng không tệ.”
“Vậy mà không tệ à, bác là người từng trải, chỉ dùng ánh mắt đã nhìn ra được, bác thấy anh mắt cậu ấy nhìn cháu, đấy là hận không thể móc cả trái tim mình.”
Tô Mạn: “…” Dì à, đừng nói khoa trương như vậy, rất dọa người đó.
789 phát ra tiếng cười ha ha ha u ám.
Tô Mạn trực tiếp khóa nó vào phòng tối nhỏ.

Bên trong ký túc xá đại học, Lý Hiểu Minh bọn họ cũng vui vẻ trở lại trong ký túc xá. Bọn họ cảm thấy hôm nay đi ra ngoài một chuyến thật sự là rất đáng giá.
Rốt cục đã biết người yêu của Thôi Hướng Bắc. Hơn nữa bọn họ cảm thấy ở chung với Tô Mạn tốt lắm. Về sau cũng coi như thêm một người bạn. Hơn nữa người yêu của người ta còn là xưởng trưởng nữa, cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo chút nào.
Trở lại ký túc xá, bọn họ nhắc tới tác phong của Tô Mạn thật tốt.
Hai người khác cũng từ nhà trở về, nghe thấy bọn họ nhìn thấy người yêu của Thôi Hướng Bắc, bỗng chốc tỏ vẻ tiếc nuối: “Sớm biết vậy hôm nay sẽ không về nhà, vậy mà không gặp được, ngược lại rất hiếu kỳ đồng chí nữ kiểu nào lợi hại như vậy có thể bắt chẹt Thôi Hướng Bắc.”
Hách Lượng không vui khi nghe lời này: “Cái gì gọi là bắt chẹt, đó là bởi vì đồng chí Tô Mạn rất tốt, Thôi Hướng Bắc cam tâm tình nguyện.”
“Tốt như vậy?”
“Đương nhiên tốt rồi.” Lý Hiểu Minh cũng kích động nói: “Tính cách người ta cực kỳ tốt, cậu nói chuyện với cô ấy đi, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên.”
“Lớn lên thế nào, nói chung là mỗi một đồng chí nữ tốt, diện mạo đều… Tính cách của đồng chí xinh đẹp thì kiêu ngạo. Cậu biết mà.”
Từ Tiền Tiến nói: “Hừ, đó là do cậu gặp ít người thôi. Người yêu của Thôi Hướng Bắc trông rất xinh đẹp. Chẳng qua Thôi Hướng Bắc ở bên cạnh tôi cũng không dám nhìn kỹ, nhưng mà, nói ra không sợ cậu chê cười, lần đầu tiên gặp đã cảm thấy giật mình. Khi cô ấy cười, tôi đã cảm thấy tuyết tan đi. Trước kia tôi cho rằng đồng chí nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn không đủ hào phóng xinh đẹp, nhưng mặt của đồng chí Tô Mạn nhỏ, lại có vẻ tự tin.”
Lý Hiểu Minh nói: “Đúng vậy, khí chất rất tốt. Tôi cảm thấy ánh mắt đẹp, như mắt phượng, nhưng nhìn gần gũi hơn mắt phượng.”
Hách Lượng nói: “Người ta còn là xưởng trưởng nữa, thật không tưởng tượng được bộ dáng làm việc ở trong xưởng của đồng chí Tô Mạn, những công nhân ấy có thể nghe lời của cô ấy sao? Rất yêu thương hòa hợp.”
Hai người khác nghe không nổi nữa. Đây là khen một người nở ra hoa luôn. Sau đó càng hối hận không thể tận mắt thấy người.
Nếu thật sự tốt như vậy, khó trách Thôi Hướng Bắc yêu thích người ta như thế. Đổi là ai cũng thích.
“Khó trách người ta nắm giữ được Thôi Hướng Bắc như thế, đây là tự tin.”
Hách Lượng trợn trắng mắt: “Phi, đừng nói bừa. Các cậu biết cô ấy rất tốt với Thôi Hướng Bắc không. Đó là bởi vì không muốn quấy rầy Thôi Hướng Bắc học tập, không muốn ảnh hưởng cậu ấy, mới nhịn không viết thư. Nếu không mùa đông lớn như vậy người ta sẽ chạy tới thăm Thôi Hướng Bắc sao? Hơn nữa đồng chí Tô Mạn còn mua áo lông cho Thôi Hướng Bắc nữa, ngay cả lót giày cũng mua. Rất tri kỷ. Còn mời chúng tôi ăn cơm, đủ hào phóng. Thực khiến người ta hâm mộ, nếu bạn gái tôi có một nửa để bụng này với tôi, tôi cũng cười thầm.”
“…” Những lời nói này còn là người sao, đây là tiên nữ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận