Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 212 - Hàng mẫu




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bí thư Trình mang giỏ trúc có cắm hoa hồng, ngồi lên máy kéo: “Tiểu Tô, chúng ta mau lên, chuyện này thành công rồi thì nhanh chóng cho người chặt tre trúc.”
Tô Mạn cũng ngồi lên xe.
Rất nhanh, họ đã đến huyện. Hai người lại đi tìm bí thư Lâm.
Bây giờ bí thư Lâm nhìn thấy họ, tâm trạng cũng tốt hơn vài phần.
Cứ cảm thấy họ đến là sẽ có chuyện tốt.
Kết quả bí thư Trình trực tiếp đặt cái giỏ lên bàn ông ta, sau đó nói rõ mục đích đến. Bây giờ bí thư Trình cũng xem như là nửa người làm ăn rồi. Lúc trước mở miệng ra là nói về tư tưởng nói về tài liệu. Bây giờ cũng biết nói chút từ ngữ về việc làm ăn, buôn bán.
“Bí thư Lâm, ông cũng quan tâm công xã chúng tôi với. Chúng tôi đã phải nghĩ cách đi săn thú đúng không? Công xã chúng tôi cũng không dễ dàng gì…..Ông xem cái giỏ này, chính là đồ thủ công đấy, tre trúc thì chúng tôi không thiếu đâu. Nếu như ông dùng hộp giấy, dùng hộp sắt gì đấy, thế thì tốn hàng công nghiệp biết bao. Bây giờ xưởng gia công thực phẩm mới thành lập nên phải tiết kiệm chi phí. Chúng ta khắp nơi phải suy nghĩ cho xây dựng đất nước.”
Bí thư Lâm: “……”
Bí thư Trình nói xong rồi lại đẩy Tô Mạn ra: “Tiểu Tô bây giờ là chủ nhiệm sản xuất của nhà máy chúng tôi rồi, ông còn không tin chúng tôi?”
Tô Mạn cười nói: “Bí thư Lâm, cái giỏ này của bọn cháu bởi vì chế tạo có hơi gấp, cho nên xem như là nửa thành phẩm, lần sau bọn cháu còn có thể làm ra nhiều kiểu dáng khác nhau. Bảo đảm tốt hơn hộp giấy. Chủ yếu là không dễ bị ướt, còn thông gió, dễ bảo quản đồ ăn. Hơn nữa còn có thể dùng nhiều lần. Điều quan trọng nhất là có đặc sắc, người ta toàn là dùng hộp giấy, chúng ta làm ít giỏ đóng gói có đặc sắc, đây chính là đặc sắc.”
“Đúng, đặc sắc của huyện Nam Bình chúng ta.” Bí thư Trình phụ họa theo.
Nghe hai người này, kẻ xướng người họa, bí thư Lâm sắp kìm không được mà cười.
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói với bên xưởng gia công thực phẩm. Cũng phải cần những đồng chí khác đồng ý mới được.”
Bí thư Trình nói: “Thế ông đồng ý không?”
“……Ừm.” Bí thư Lâm nghiêm mặt gật đầu.
Thế thì được rồi.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bí thư Lâm, bí thư Trình lập tức tươi cười rạng rỡ. Sau đó ngồi lên máy kéo đến nhà máy thực phẩm trong huyện để kéo lương thực thuộc về công xã mình.
Vốn dĩ là buổi chiều sẽ đưa đến công xã, nhưng bí thư Trình cảm thấy mình tiện đường nên mang về luôn.
Tô Mạn cũng xin nghỉ phép đi mua đồ đạc. Lần này cô lại mua một ít đường đỏ, bột gạo cho gia đình. Thậm chí cô còn mua một hũ mạch nha nghe nói là rất có dinh dưỡng cho gia đình. Ngoài ra chính là một bát thịt kho tàu. Nếu như mua trong cửa hàng bách hóa thì phải tốn không ít tiền, còn không dễ mua được. Ở trong hệ thống thì dễ hơn nhiều.
Buổi tối về đến nhà, người nhà họ Tô ăn mừng một bữa, ăn đến miệng đầy dầu.
Người vui nhất phải nói đến là ba đứa nhỏ, uống một chén sữa mạch nha, mùi hương đó xộc vào mũi, ngay cả người lớn cũng kìm không nổi.
Bởi vì có dinh dưỡng, ba đứa nhỏ cũng phát triển toàn diện hơn trước nhiều. Dễ nhận thấy nhất đó là con gái của Tô Nhị Trụ, Tiểu Mễ Lạp, lúc trước người mềm nhũn, ngẩng đầu cũng không ngẩng nổi. Bây giờ có thể ngồi được rồi, vừa uống vừa cười với người trong nhà.
Lý Xuân Hoa nói: “Lúc trước còn tưởng là người không có phúc, bây giờ xem ra là người có phúc nhất, rơi vào tổ phúc. Bé gái nhà ai nhỏ như vậy có thể ăn bột gạo, uống sữa mạch nha chứ? Người trong huyện cũng không được như vậy nữa. Sau này phải nhớ cô út của các cháu đấy.”
Tiểu Mễ Lạp đã biết ai là cô út rồi, nghe tên cô út thì nở nụ cười ngọt ngào với cô út.
……
Chưa được mấy ngày thì trong huyện gọi điện thoại đến, nói đồng ý dùng giỏ tre đóng gói mà công xã Bắc Hà cung cấp. Nhưng mà lúc ký hợp đồng, phải đưa ra được hàng mẫu hoàn chỉnh nhất.
Bây giờ Tô Mạn là chủ nhiệm, chuyện này đương nhiên do cô phụ trách.
Đầu tiên là xác nhận kích cỡ và trọng lượng với đối phương, sau đó ra thông báo trong công xã, tuyển chọn xã viên biết đan tre đến đan giỏ.
Điều này làm cho một số người lớn tuổi vui chết đi được.
Người trẻ tuổi bây giờ tay nghề không ổn, nếu nói tay nghề tốt thì phải là những người lớn tuổi. Lúc trước giỏ hay khung gì trong nhà, đều do tự tay họ đan cả.
Người trẻ tuổi làm gì có kĩ năng này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận