Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 485 - Bàn tán




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cô vừa mới trò chuyện với xưởng trưởng Chu xong thì nhận được điện thoại của xưởng trưởng Cao.
“Tiểu Tô hả, ha ha ha, có đang bận không cháu?” Xưởng trưởng Cao cười đến mức không khép miệng được.
“Hôm nay bọn chú bận quá chừng, lần này nhu cầu hàng hóa quá lớn, chú phải ra huyện xin mở rộng biên chế, có phải bên cháu cũng muốn tuyển người không?”
Tô Mạn nói: “Bên cháu thì trước đó huyện cho biên chế là 300 người, chưa vượt mức nên không cần xin, lần này xưởng nung gạch cần tuyển bao nhiêu người?”
“Trước hết cứ tuyển 30 người, sau đó tính tiếp, bọn chú phải coi lại tình hình.”
Đây cũng là vì lo lắng lúc đầu náo nhiệt, về sau im ắng.
Xưởng trưởng Cao lại nói: “Chú nghe nói anh cả của cháu cũng nung gạch, có muốn đến huyện chúng ta phát triển không?”
Tô Mạn cười nói: “Chuyện này thì cháu không quản được, phải coi ý định và năng lực của họ.”
Xưởng trưởng Cao lại nói: “Dù gì cũng là nung gạch, chú còn phải khảo hạch cậu ta nữa mà.”
Chắc chắn không thể trực tiếp thu xếp, trước đây trong huyện còn ồn ào vì chuyện này đấy, nhưng nếu cho cơ hội khảo hạch thì không thành vấn đề. Ông ta tin tưởng đồng chí anh cả của Tô Mạn, đối phương tuyệt đối không thể nào thua kém, dù gì đi nữa cũng là người thông minh.
Xưởng quần áo và xưởng nung gạch trình kế hoạch tăng công nhân cho huyện lý cùng lúc, hơn nữa số lượng cũng không ít. Ngay cả bí thư Lâm cũng tự mình đến hỏi.
Tuy ông ấy cũng hy vọng giai cấp công nhân ở huyện Nam Bình được mở rộng thế nhưng việc này cũng phải hợp với kế hoạch, nếu nuôi người nhàn rỗi, nói không chừng ngay cả đơn vị cũng bị kéo đổ.
“Năm mới nên tuyển thêm người?”
Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu bèn kể lại tình hình trong xưởng của mỗi người.
Nhờ có bến tàu Bát Nhất của huyện Nam Bình nên việc làm ăn của họ cũng tốt hơn rất nhiều, mấy nơi trước đây không cách nào đưa hàng tới được thì giờ đều vận chuyển được rồi.
Hiện tại không cần lo lắng nguồn tiêu thụ nữa.
Đặc biệt là xưởng nung gạch, trước đây chỉ cung cấp cho các nơi trong huyện Nam Bình cũng đủ nuôi sống người trong xưởng nung gạch rồi, huống hồ gì bây giờ còn xuất hàng ra nhiều nơi. Mặc dù xưởng bọn họ không xuất hàng đi xa như hai xưởng còn lại nhưng chỉ vòng vòng quanh đây thôi cũng đủ để tiêu thụ hàng của họ.
Bí thư Lâm nghe ra chút thông tin gì đó trong lời họ nói: “Hai xưởng cùng nhau xuất hàng? Bây giờ quan hệ hai xưởng tốt quá nhỉ.”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cảm khái vị lãnh đạo này nhạy bén quá, thế nên họ thành thật nói: “Là ba xưởng. Còn cả xưởng gia dụng nữa.”
Bí thư Lâm: “...Mọi người tính cùng nhau thực hiện?”
“Thì đoàn kết chính là sức mạnh mà. Dù sao cũng là ba đơn vị anh em chung một nhà, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.” Xưởng trưởng Chu nói.
Xưởng trưởng Cao cũng nói: “Đúng thế, xưởng gia dụng của tiểu Tô rất cần chúng tôi giúp đỡ.”
Bí thư Lâm đương nhiên không tin mấy lời lấp liếm này của họ rồi: “Phải không? Vậy để khi nào có cơ hội tôi tìm tiểu Tô hỏi xem sao. Lời hai người nói, tôi còn phải suy nghĩ thêm.”
Xưởng trưởng Cao và xưởng trưởng Chu nghĩ thầm, chúng tôi thành thật thế này ông không tin chứ phải tin tiểu Tô. Con bé còn biết ăn nói hơn chúng tôi nhiều.
Xưởng trưởng Chu thấy bí thư Lâm rất quan tâm đến việc này nên dứt khoát nói thẳng luôn cách thức hợp tác giữa ba nhà cho ông ta nghe.
Bí thư Lâm thật sự không biết họ sẽ cùng nhau làm theo cách này.
Trong lúc ông ấy còn chưa hay biết gì, quan hệ giữa ba đơn vị lại càng ngày càng tốt.
Có chút cảm giác đoàn kết rồi đó.
Tuy bí thư Lâm rất vui khi biết họ dám làm như thế nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn: “Mọi người không tính giúp những đơn vị khác?”
Xưởng trưởng Chu và xưởng trưởng Cao lại liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm nếu các đơn vị khác bằng lòng nhường lợi ích thì bọn họ đương nhiên sẽ không có ý kiến gì: “Giúp, đương nhiên sẽ giúp, chỉ cần họ bằng lòng là được.”
Lúc sau họ lại bàn với tiểu Tô, thương lượng xem làm sao để lấy được chút lợi lộc từ bên phía xưởng dệt.
Sau khi kế hoạch được thông qua, các xưởng bắt đầu tuyển người một cách rộng rãi.
Ba xưởng gần như phát đi tin tức tuyển người cùng lúc với nhau.
Đối với tất cả người dân trong huyện mà nói, việc này giống như một khởi đầu vui vẻ tốt đẹp.
Vừa mới đầu năm đã có việc vui, chắc hẳn cuộc sống năm nay sẽ tốt hơn năm trước.
Mấy ngày liên tiếp, mọi người đều không ngừng hỏi thăm tin tức tuyển công nhân, suy nghĩ xem nên ứng tuyển vào xưởng nào.
Đây là điều mà trước nay chưa từng có, trước đây có khi nào họ có quyền chọn xưởng như bây giờ đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận