Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 603 - Trở về




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Dính đến bên trên thì không dễ làm rồi: “Phía trên không có khả năng quản lý chuyện của một đơn vị, nếu không những đơn vị khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Giúp một đơn vị này lại không giúp đơn vị kia? Bên trên chắc chắn không đồng ý.
Tô Mạn: “Chuyện này có thể nói đã không phải chỉ là riêng chuyện của xưởng đồ gia dụng Nam Bình chúng ta, mà chính là liên quan đến toàn bộ xưởng đồ gia dụng, nếu không như thế này đi, tìm một cơ hội, chúng ta đi gặp mặt bên trên, thăm dò ý kiến của họ? Nếu không để huyện Nam Bình tự mình làm, thời gian dài sẽ cần càng nhiều thứ.”
So với thị trường cả nước, huyện Nam Bình còn chưa đủ nhìn, nếu là xưởng vạn công nhân ở Thượng Hải chỉ là chuyện vài phút.
Huyện trưởng Triệu cau mày trầm tư suy nghĩ, sau đó dự định nói: “Khu vực bên này chú chưa quen thuộc, thật ra chú có chút quen thuộc với một vị lãnh đạo mảng tuyên truyền giáo dục trên tỉnh, đã gặp mặt mấy lần.”
Quản tuyên truyền giáo dục cũng không giúp đỡ được gì.
Tô Mạn nghe xong vui vẻ vỗ tay: “Được, bên bộ phận tuyên truyền rất tốt, chúng ta chính là cần tuyên truyền, có thể tuyên truyền cho xưởng đồ gia dụng Nam Bình chúng ta ra ngoài, chú có thể liên hệ với vị lãnh đạo này ư?”
“… Được, chú có thể thử một chút.” Huyện trưởng Triệu phát hiện, kế hoạch quê hương của đồ gia dụng này không đơn giản như thế, nhất thời có chút áp lực.
Tô Mạn: “Chúng ta còn có thể đi đến địa khu bên kia tìm phó chuyên viên Lâm, ít nhiều gì ông ấy cũng từ Nam Bình đi ra, kiểu gì cũng giúp một tay.”
“Huyện trưởng Triệu, sau tết chú phải vất vả nhiều rồi, có thể không về nhà ăn tết được, mình phải đi mở đường trước, nhưng cháu tin, những vất vả hiện tại đều đáng giá, đợi chú thành cha của quê hương đồ gia dụng Nam Bình, những vất vả này đều không uổng phí.”
Cha của quê hương đồ gia dụng Nam Bình ư?
Huyện trưởng Triệu vội ho một tiếng: “Chú cũng không định về ăn tết, vì dân chúng Nam Bình, ăn chút mệt mỏi cũng không tính là gì.”
Sau khi hai người bàn bạc xong, thì chính thức lập ra tổ công tác quê hương đồ gia dụng Nam Bình ở trong văn phòng huyện và xưởng của Tô Mạn.
Tổ trưởng là huyện trưởng Triệu, Tô Mạn chính là phó tổ trưởng, những thành viên khác bao gồm cán bộ tuyên truyền trong huyện, cục trưởng cục giao thông, cục trưởng cục quy hoạch, phó huyện trưởng Trịnh phụ trách quản lý nông nghiệp, cùng với phó huyện trưởng phụ trách tài vụ.
Sau khi quyết định thành viên thì gọi những người này tới phân chia công việc.
Phụ trách quản lý tài vụ là phó huyện trưởng Tiền hỏi: “Sao tôi cũng là một thành viên trong tổ này thế? Không phải đã nói kế hoạch này không cần trong huyện bỏ tiền ra à?”
Sắc mặt huyện trưởng Triệu trầm xuống. Làm kế hoạch cho huyện, còn không thể dùng đến tiền của huyện ư? Quản tiền nhà các ông là được, lo chuyện bên ngoài làm gì.
Ông ta chất vấn: “Vì sao không thể dùng, rốt cuộc tiền trong huyện này là của ai.”
Phó huyện trưởng Tiền hùng hồn đáp: “Là của nhân dân!”
Huyện trưởng Triệu: “…”
Ông ta hít sâu một hơi: “Chúng ta làm thế cũng là vì muốn cho nhân dân sống tốt hơn.”
“Thế nhưng mạo hiểm quá lớn, chưa nhất định có thể thành công, ngộ nhỡ một khi thất bại, chẳng phải để nhân dân gánh chịu hậu quả thay cho các ông à?”
Tô Mạn nói: “Đừng hốt hoảng, hiện tại bên cháu chưa có ý định dùng tiền của huyện, sở dĩ để chú vào đây cũng là để sau này bên huyện đến lấy tiền, sau này phí trưng dụng của mỗi một công xã bên kia, số tiền này phải đều đưa cho trong huyện, sau đó thông qua trong huyện phát xuống à? Ngoài ra còn có các hạng mục phí chuyên chở, không phải đều đưa cho huyện ư?”
Nghe thấy là lấy tiền, không phải đưa tiền ra ngoài, lúc này phó huyện trưởng Tiền mới hài lòng.
“Thế còn tạm được.”
Những bộ phận khác đều không có ý kiến gì, bộ tuyên truyền làm tốt công tác quảng cáo, bộ giao thông cam đoan vận chuyển hàng hóa thông suốt, cục quản lý đất đai cam đoan phối hợp với quy hoạch bên xưởng, phó huyện trưởng Trình thì phụ trách cung cấp gỗ, cũng như chất lượng gỗ.
Liên tục một tuần lễ bàn bạc và phối hợp, các thành viên trong tổ về cơ bản đã sắp xếp xong xuôi.
Chỉ cần chờ tuyết tan sẽ khởi công.
Ngày 15 tháng 1, Tô Mạn nhận được điện thoại của Thôi Hướng Bắc, năm nay anh muốn về thủ đô đón năm mới, cho nên trước khi đi muốn đến thăm Tô Mạn một lần.
Tô Mạn cảm thấy rất đúng dịp, bên này cô vừa bận rộn xong.
Lo lắng Tô Mạn đi đón, cho nên Thôi Hướng Bắc cũng không nói thời gian đến cụ thể cho Tô Mạn, chờ Tô Mạn còn trong phòng làm việc nhìn đồng hồ, Thôi Hướng Bắc đã đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận