Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 279 - Không biết ăn nói




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nói tóm lại, lợn rất tốt, lợn rất ngoan, lợn rất béo. Nuôi lợn trong một thời gian dài, trải qua sự ồn ào và dày vò mới đầu của đám lợn con. Bây giờ sau khi lũ lợn trưởng thành, yêu cầu của Tô Nhị Trụ càng ngày càng thấp. Chỉ cần không đánh nhau, ăn cơm ngon, được ngủ ngon. Cho dù kêu anh ta đi hốt phân lợn, anh ta cũng bằng lòng. Đặc biệt là khi nhìn thấy đám lợn béo ú, tâm trạng của anh ta vô cùng tốt, rất có cảm giác thành tựu.
Sau khi Tô Mạn nhìn qua đám lợn, cũng định rời đi.
Tô Nhị Trụ thấy Tô Mạn rời đi, dứt khoát đưa bàn chải dài cho Thôi Hướng Bắc: “Trí thức Thôi, vậy tôi cũng tan làm đây, ha ha ha.”
Sau đó hai anh em rời đi.
Thôi Hướng Bắc: “…”
Anh cầm bàn chải rồi nhảy lên tường chuồng lợn, dùng bàn chải dí vào đầu lợn, không cho nó ăn cơm: “Cái thứ không có triển vọng, nói chuyện cũng không biết nói, ăn cái gì mà ăn?”
Con lợn hừ hai tiếng rất tức giận với anh, sau đó tiếp tục ăn nhồm nhoàm.
Phía bên nhà họ Tô, đám người Lý Xuân Hoa đã biết được tin tức tốt từ trong miệng của Tô Đại Trụ. Biết con trai lớn nhà mình cũng có thể trở thành công nhân, Lý Xuân Hoa cũng vô cùng vui sướng.
Người hưng phấn nhất chính là Lâm Tuyết Cúc, lúc đầu cô ta vì muốn chồng mình biểu hiện thật tốt, nên mới sắp xếp cho anh ta đến nơi gian khổ nhất, làm chuyện khổ cực nhất.
Bây giờ sự thật chứng minh, quyết định của cô ta là không sai. Làm người thì phải từ từ cố gắng, mới có thể sống vẻ vang được. Cô ta và chồng cô ta còn không phải chính là minh chứng tốt nhất hay sao?
Cô ta nhìn chồng mình với vẻ khích lệ: “Đại Trụ, anh phải làm việc chăm chỉ vào, chúng ta làm cán bộ và công nhân, nhất định phải có tinh thần cống hiến, phải nâng cao tư tưởng giác ngộ.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Đại Trụ có được sự tán thành từ vợ mình, trong lòng vô cùng cảm động: “Ngày mai anh sẽ chủ động tăng ca, anh phải làm nhiều hơn người khác một chút.”
Lý Xuân Hoa nói: “Vậy được, mái nhà mẹ sẽ kêu Nhị Trụ và Tam Trụ đi lợp.”
Phòng của nhà họ Tô đã xây xong, nhưng nóc nhà vẫn chưa lợp, hai căn phòng mái ngói xanh, có sự khác biệt rất lớn với phòng cũ của nhà họ Tô, không hề ăn nhập một chút nào cả. Nhưng người nhà họ Tô vẫn cảm thấy rất có khí thế. Chỉ có điều bởi vì không có mái ngói, nên vẫn phải dùng cỏ tranh làm nóc nhà.
Ngay khi Tô Mạn trở về, cũng nhìn thấy căn phòng ở hai bên, tuy rằng rất đơn sơ và không quá đẹp, nhưng vẫn tốt hơn nhà đất đang ở hiện tại.
Cô cũng không vào trong nhìn, mà tiến vào nhà cùng Tô Nhị Trụ.
Người trong nhà thấy Tô Mạn trở về, nhanh chóng kéo cô lại hỏi: “Chuyện Đại Trụ nói có phải là thật không, nó sắp làm công nhân rồi sao?”
Tô Mạn đáp: “Là thật, nhưng có thể được chọn hay không còn phải xem biểu hiện nữa.”
Lý Xuân Hoa lại nói: “Vậy con có còn làm chủ nhiệm nữa không? Xưởng trưởng đó có làm việc thiên vị không, có chiếm suất của anh con không?”
“Không đâu, con chính là xưởng trưởng.”
Nghe được lời này của Tô Mạn, Lý Xuân Hoa cũng không quan tâm tới đứa con trai lớn nhà mình nữa, mà nhìn con gái với vẻ kích động: “Con gái, bây giờ con là xưởng trưởng rồi sao? Chuyện từ khi nào vậy, sao không nghe thấy con nói.”
“Ngày mai mới chính thức có quyết định.”
Lý Xuân Hoa rưng rưng nước mắt đầy kích động: “Vậy mà nhà chúng ta lại có một xưởng trưởng.”
Tô Mạn không nói với bà, thực ra chức xưởng trưởng này làm việc cũng chẳng có gì khác với ngày trước, cũng chỉ có tiền lương tăng lên một chút mà thôi.
Lý Xuân Hoa cũng nói với Tô Thiết Sơn: “Ông nó ơi, ông nhìn thấy chưa, con gái nhà mình làm xưởng trưởng rồi.”
Tô Thiết Sơn cũng mang vẻ mặt kích động, nhưng không giỏi nói chuyện, nên chỉ nhìn con gái mình với vẻ vui sướng.
Vui vẻ qua đi, sau đó bà lại nhìn chằm chằm vào Tô Đại Trụ: “Con phải biểu hiện tốt vào cho mẹ, đừng làm mất mặt em gái con!”
Tô Đại Trụ: “…”
….
Bởi vì chuyện Tô Mạn lên làm xưởng trưởng nên người nhà họ Tô đều rất hưng phấn, buổi tối ăn cháo ngô cũng cảm thấy thơm ngon ngào ngạt. Tranh thủ thời gian ăn cơm, Tô Mạn gọi các anh em nhà họ Tô và hai bà chị dâu vào phòng bếp.
Bây giờ trong nhà không ngừng có sự thay đổi, cũng phải tiến hành một điều chỉnh đối với người trong nhà. Tô Mạn đề nghị, sau này hai ông bà cụ là Tô Thiết Sơn và Lý Xuân Hoa có thể cố gắng không cần ra đồng làm việc, hoặc là đi làm một vài công việc nhẹ nhàng ít công điểm. Nói cách khác, ba anh em vẫn luôn tự mình ăn no cả nhà không đói, bây giờ phải bắt đầu học cách phụng dưỡng cha mẹ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận