Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 787 - Kết hôn 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Anh không nhịn được mà xác thực lần nữa: “Tô Mạn, chúng ta kết hôn sao? Hai chúng ta?”
“Ừm.” Tô Mạn cười gật đầu. Rồi lại cố ý hỏi: “Anh không muốn lấy em thì muốn lấy ai hả.”
Thôi Hướng Bắc nhìn cô gật đầu, nghe giọng cô đồng ý, trong đầu bỗng có đầy hoa nở, không còn chút lý trí nào cả. Anh chỉ cảm thấy cả người mình như trên tám tầng mây. Niềm vui sướng tràn ngập trong lồng ngực, nếu không trút bỏ nó, anh sợ mình không thể chịu đựng được nữa.
“Quá tốt rồi Tô Mạn!” Thôi Hướng Bắc vui sướng ôm lấy cô, rồi quay mấy vòng trên nền tuyết trắng.
“Anh thực sự vui lắm, Tô Mạn, anh thực sự rất vui! Chúng ta sắp kết hôn rồi--”
Lúc trở về nhà, Thôi Hướng Bắc vẫn còn cười ngây ngốc vì vui mừng, dắt tay Tô Mạn không buông, chỉ sợ không cẩn thận một cái Tô Mạn lại quay người thay đổi ý định.
Mặc dù không quan tâm là có kết hôn hay không, chỉ cần Tô Mạn bằng lòng ở bên anh, anh cũng đều vui vẻ. Nhưng anh vẫn muốn thân thiết với Tô Mạn hơn. Sau này lúc giới thiệu sẽ không còn là quan hệ người yêu nữa mà là vợ chồng.
Anh có thể thoải mái giới thiệu với người ta rằng, đồng chí Tô Mạn là vợ của Thôi Hướng Bắc.
Lý Xuân Hoa nhìn thấy dáng vẻ của Thôi Hướng Bắc liền hỏi: “Tiểu Bắc có chuyện gì thế?”
Tô Mạn đáp: “Không có gì, vừa nãy còn nhắc đến chuyện kết hôn thôi, vui quá ý mà.”
Trong chốc lát Lý Xuân Hoa cũng chưa phản ứng kịp. Bà sững người ra một lúc rồi mới đáp: “Các con muốn kết hôn sao?”
Thôi Hướng Bắc nghe thấy kết hôn thì lập tức tràn đầy sức sống: “Con và Tô Mạn muốn kết hôn.”
“Quá tốt rồi. Nên bàn chuyện này sớm chứ.” Ngủ với nhau rồi mà không kết hôn, lỡ như có em bé thì sao?
Bà quay người lại gọi Tô Thiết Sơn: “Ông nó ơi, con mình sắp kết hôn rồi, chúng ta phải chuẩn bị thôi.”
“Chuẩn bị cái gì, mùng một Tết Thôi Hướng Bắc phải đi rồi.” Tô Mạn nói.
Thôi Hướng Bắc lại sợ hãi.
Bây giờ vui mừng thì quá sớm rồi. Lần này anh đi không biết bao giờ mới quay về, vậy nên cũng không biết bao giờ mới kết hôn.
Có lẽ lần sau quay về Tô Mạn đã thay đổi ý định.
Anh vừa cảm thấy thất vọng, Tô Mạn lại nói: “Trực tiếp đi đăng ký kết hôn là được. Mấy nữa hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Không cần làm rắc rối như thế.”
Thôi Hướng Bắc nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn đáp: “Anh có ý kiến gì không?”
Thôi Hướng Bắc vội vã lắc đầu, lại càng cảm thấy có lỗi với Tô Mạn hơn: “Tô Mạn, thế này thì thiệt thòi cho em quá.”
Tô Mạn gật đầu: “Cũng phải, hay là anh đợi lần sau trở về rồi nói tiếp?”
“…” Thôi Hướng Bắc lặng người không biết nên nói gì tiếp theo.
Tô Mạn đột nhiên bật cười: “Khẩu thị tâm phi. Không thành thực.”
Thôi Hướng Bắc ngại ngùng đỏ mặt, nhưng trong lòng phấn khởi cười thầm.
Nhìn hai người như thế, tuy rằng Lý Xuân Hoa cảm thấy con gái mình khá thiệt nhưng cũng chẳng nói gì cả. Dù sao thời đại này nhiều người cũng làm giấy chứng nhận xong rồi kết hôn.
Có điều nên chuẩn bị thì phải chuẩn bị chứ. Vẫn còn mấy ngày nữa, Lý Xuân Hoa gọi mấy cuộc điện thoại, nói với mấy đứa con em út sắp kết hôn, bọn họ xem làm thế nào thì làm đi.
Vừa nghe em út kết hôn, ba anh em sững sờ một lúc lâu cũng không kịp phản ứng.
Sau đó mới mau chóng bàn bạc với vợ mình.
Thôi Hướng Bắc thì gọi điện thoại cho gia đình ở thủ đô để nói về chuyện này.
Thời gian gấp gáp, không thể quay về nhà ở thủ đô được. Không chỉ Thôi Hướng Bắc không có thời gian mà bản thân Tô Mạn cũng không có thời gian.
Nói là Thôi Hướng Bắc bận, thực sự thì bản thân Tô Mạn cũng không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi. Là một huyện trưởng, hơn nữa còn vừa mới nhậm chức, dù cho mọi người nghỉ ngơi hết thì cô cũng phải tọa trấn ở ủy ban huyện. 23 tháng chạp qua đi thì phải đến phòng làm việc.
Vậy nên lần này kết hôn thực sự chỉ đủ thời gian đi lấy giấy chứng nhận.
Chẳng qua thời đại này, chuyện đó rất bình thường. Giao thông không tiện, rất nhiều người trẻ sau khi ra ngoài làm việc thì kết hôn ở đó luôn, gọi về cho gia đình một cuộc điện thoại là được rồi.
Rất nhiều cha mẹ đến cả mặt con dâu con rể cũng chưa từng gặp.
Tốt xấu gì Tô Mạn cũng đã từng gặp rồi, cũng khiến cho cha mẹ Thôi Hướng Bắc vô cùng vui mừng.
Thôi Vệ Quốc thì không cần nói, cảm thấy cô con dâu này có tính cách vô cùng đặc biệt. Nghe thấy lời nói này, ông dành một lời khen hiếm hoi cho Thôi Hướng Bắc: “Điều khiến cha phải nhìn bằng ánh mắt khác nhất trong cuộc sống hiện tại của con là con đã tìm được một người bạn đời tốt. Chẳng biết thằng nhãi như con dùng cách gì để lừa gạt Tiểu Mạn nhà người ta nữa.”
Thôi Hướng Bắc không muốn đôi co với ông: “Cha bảo mẹ nghe điện thoại đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận