Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 815 - Đăng báo




Hiện đang là đầu hạ, đêm tối đến muộn, đã năm sáu giờ nhưng cuối chân trời vẫn còn vầng nắng cuối ngày. Hai người xuống xe đứng bên bờ sông lộng gió rất dễ chịu.
“Thôi Hướng Bắc, có chuyện gì vậy anh?”
Thôi Hướng Bắc lấy trong túi ra một tờ báo. Là tờ báo thủ đô. Trên đó viết một đoạn tin, tuyên bố đồng chí Thôi Vệ Quốc và Thôi Hướng Bắc từ bỏ quan hệ cha con.
Ngụ ý trong đó nói rằng, Thôi Vệ Quốc phê bình Thôi Hướng Bắc tính tình ương ngạnh cứng đầu, chỉ trích anh không xứng làm con trai nhà họ Thôi, muốn từ bỏ quan hệ cha con với anh, từ giờ về sau không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Thực sự đã đi đến tận bước này.
Thôi Hướng Bắc vươn tay ra ôm lấy Tô Mạn, ôm thật chặt, như để tiếp thêm sức lực.
“Bình thường anh với ông ấy không hợp nhau.” Giọng Thôi Hướng Bắc khàn khàn xen lẫn mấy phần nghẹn ngào: “Nhưng lúc này anh không hề muốn từ bỏ quan hệ với ông ấy. Ông ấy nói với anh, Thôi Hướng Bắc anh trưởng thành rồi, đã là người có vợ. Anh phải tự gánh vác trách nhiệm của bản thân như một người đàn ông chân chính.”
Tô Mạn đưa tay ôm lấy anh: “Không sao đâu anh, đừng đau lòng nữa. Em đã nói sẽ nghĩ cách thuyết phục cha mẹ đến Nam Bình.”
“Không chỉ cha, mà còn chú Cố. Cùng với những người khác nữa. Đồng chí bên sở nghiên cứu của bọn anh… Lúc ở trên xe, anh đã nghĩ vì sao mình lại nhỏ bé như thế. Nếu như anh trưởng thành, lớn mạnh hơn, liệu có phải sẽ đủ khả năng làm một số chuyện khác. Nếu như anh trở thành một nhà khoa học mà quốc gia không thể thiếu, anh sẽ làm được càng nhiều việc hơn.”
“Ai rồi cũng bước đến giai đoạn trưởng thành. Hiện giờ chúng ta chưa có năng lực rồi sẽ có cơ hội sau này. Chỉ cần chúng ta vượt qua từng bước đường chông gai thử thách, dần trưởng thành hơn, chúng ta sẽ làm được việc mình mong muốn.”
Thôi Hướng Bắc trầm mặc.
Tô Mạn nhẹ nhàng vỗ về bờ vai anh.
Cô biết Tô Hướng Bắc đang khó chịu trong lòng. Anh vì cô, lựa chọn trở thành một ‘kẻ hèn nhát’.
Hai người mãi đến khi trời tối đen mới đi về.
Về đến nhà, hai người tỏ ra bình thường như không. Lý Xuân Hoa thấy con rể đã về thì rất vui. Đối với Lý Xuân Hoa mà nói, cuộc sống hiện giờ không có gì khác so với trước đây. Bà hoàn toàn không để ý bất kỳ thay đổi nào. Mối bận tâm duy nhất chỉ có con gái và con rể. Rồi mới chia cho mấy thằng con trai một chút tình thương của mẹ.
“Lần này Tiểu Bắc được ở nhà mấy ngày? Thời tiết nắng nóng này được về nhà thật tốt. Ngày mai mẹ đi mua dưa hấu cho ăn. Nam Bình chúng ta cũng thật lạ lùng, trồng lương thực thì không được mà trồng dưa hấu lại ngọt thật đấy.”
Thôi Hướng Bắc cười nói: “Con chưa biết rõ, còn đợi thông báo đã mẹ.”
Lý Xuân Hoa nói: “Được thêm mấy ngày nữa.”
Lý Xuân Hoa còn định gọi mọi người trong nhà đến chơi cho đông vui, Tô Mạn không đồng ý. Giờ cô chỉ muốn yên tĩnh thôi.
Thế là buổi tối một nhà ăn bữa cơm đơn giản rồi Tô Mạn kéo Thôi Hướng Bắc vào phòng nghỉ ngơi.
Hai người chẳng có tâm tư làm gì khác chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nhau.
“Thôi Hướng Bắc, anh không đi nữa hả?”
“Đi chứ em.” Thôi Hướng Bắc nói: “Lần này là anh xin phép nghỉ ra ngoài. Sở nghiên cứu có bị ảnh hưởng đôi phần nhưng vì không có hạng mục mới nên công việc cũng giản hơn. Với lại hạng mục lần trước bọn anh làm hoàn thành trước thời hạn cho nên được cấp trên coi trọng. Nếu không thì anh nào có được rời sở nghiên cứu.”
Tô Mạn cười nói: “Làm em cứ lo. Em còn tưởng anh thất nghiệp rồi, sau này để em nuôi anh nữa chứ.”
Thôi Hướng Bắc biết cô đang an ủi anh, cúi đầu hôn lên trán cô: “Tô Mạn, anh sẽ chín chắn hơn. Em đợi anh nhé. Đợi anh trưởng thành, trở thành người mà không ai có thể xem nhẹ, anh sẽ bảo vệ em và cha mẹ.”
“Vâng, em cho anh thời gian trưởng thành.”
Tối đó hai người yên lặng nằm ngủ.
Tô Mạn không ngủ được, cảm nhận Thôi Hướng Bắc trở mình bên cạnh cô, biết anh cũng không ngủ được.
Cô biết Thôi Hướng Bắc lớn lên bên cạnh những lão thành cách mạng, tuy anh không trải qua thời kỳ cách mạng đó, nhưng trong xương cốt vẫn luôn hiện hữu một ý chí kiên cường. Anh không cho phép bản thân dễ dàng lùi bước, ngay cả khi đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.
Nhưng hiện giờ, anh chỉ có thể nằm bên cạnh mình, không thể làm bất cứ gì cả.
Bởi vì phải bảo vệ vợ của mình.
Một người, vì một người mà buông bỏ bản chất từ xương cốt của mình, đó phải là tình cảm sâu đậm đến nhường nào chứ.
Tô Mạn tự nhận bản thân không làm được điều này, cô sống vì tư lợi, không làm được chuyện quên mình vì người khác. Cô đưa tay vỗ nhẹ lưng Thôi Hướng Bắc: “Ngủ đi anh.”
Thật vất vả Thôi Hướng Bắc mới chìm vào giấc ngủ, Tô Mạn xuống giường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận