Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 71 - Xử lý công việc




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nghe thấy giọng nói này, động tác của Tô Mạn dừng lại, nghiêng đầu nhìn, một người phụ nữ mang thai đang đi về bên hội phụ nữ.
Trình Hiểu Hồng ăn cơm ở bên cạnh vội vàng quay lưng lại, coi như không thấy.
Người phụ nữ mang thai này lại khóc to quát lên: “Cán sự Trình, cán sự Trình lúc nào cô đến nhà tôi nói tốt với mẹ tôi, tôi thực sự không sống nổi nữa. Đều nói tôi mang thai con gái, nửa đêm chỉ đợi tôi sinh rồi ném đi, đây cũng là miếng thịt trên người tôi mà.”
Lông mày Tô Mạn nhíu lại, nghĩ tới những lời buổi sáng, biết đây là con dâu mang thai của nhà họ Trần thuộc đại đội Lê Tử Sơn.
Cô cũng không xen vào việc của người khác, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trái lại con dâu nhà họ Trần khóc lóc kêu to hấp dẫn sự chú ý của những người khác ở công xã, đều đến đây xem tình hình.
Nhìn thấy một người phụ nữ mang thai khóc ở cửa hội phụ nữ, mọi người đều coi như không thấy. Dù sao phụ nữ có chuyện gì đến tìm hội phụ nữ, không phải là chuyện lớn gì, chỉ là mâu thuẫn gia đình mà thôi.
Những người khác có thể mặc kệ chuyện này, nhưng người của hội phụ nữ không thể không quản, đặc biệt là Trình Hiểu Hồng người phụ trách chuyện này.
Lúc này thấy thực sự không trốn được, chỉ có thể kiên trì mời người đến văn phòng.
Lúc này Tô Mạn cũng đã ăn xong, ra cửa đi rửa bát.
Đợi khi trở về, con dâu nhà họ Trần khóc càng thương tâm hơn.
“Cô không đi, tôi phải làm sao đây, tôi sống sao nổi. Tôi cũng không muốn sinh, nhưng tôi làm được gì. Người ta trong những năm mất mùa đều không có thai được, nhưng con bé lại đến trong bụng tôi. Sao số mệnh tôi lại khổ thế này.”
Trình Hiểu Hồng nói: “Như vậy đi, lát nữa tôi lại đến đội các cô tìm mẹ chồng cô tâm sự, khuyên giải bà ta. Nhưng mà tự cô cũng phải biết phản kháng chứ, không thích nghe bà ta nói, thì phải học cách phản kháng loại mẹ chồng hung dữ như vậy.”
“Bà ấy lợi hại như thế, tôi phản kháng thế nào. Tôi mà thốt lên một tiếng, chồng tôi sẽ đá tôi còn nửa cái mạng.”
Đương nhiên là Trình Hiểu Hồng từng gặp chồng của đồng chí nữ này. Quả thật là loại dã man không hiểu chuyện. Cho nên cô ta vẫn luôn không muốn tiếp xúc với người như vậy, nhỡ đâu trêu chọc người ta tức giận, đạp cô ta một cái, chẳng phải sẽ thiệt lớn.
Cô ta nhìn về phía đồng chí khác xin giúp đỡ. Đinh Mẫn và Vương Phương lúc trước còn nói giỡn với cô ta đều nằm úp sấp trên bàn làm việc.
Trình Hiểu Hồng nghiến răng, kiên trì tiếp tục ứng phó: “Cô còn một thời gian nữa mới sinh, tôi, tôi lại nghĩ biện pháp khác vậy.”
Nghe thấy lại nghĩ biện pháp khác, vẻ mặt con dâu nhà họ Trần bi thương tuyệt vọng.
Lúc này chủ nhiệm Hách cũng vội vàng từ trong phòng tới. Nhìn thấy tình hình này, mất hứng nói: “Sao còn chưa xử lý, Tiểu Trình, cháu phải theo chuyện này, có vấn đề gì thì phải xử lý, đừng để người ta tới tận văn phòng. Cháu phải đến nhà đối phương thăm hỏi, tiến hành trợ giúp.”
Trình Hiểu Hồng: “… Cháu, hôm trước cháu mới đi, người ta không nghe.”
“Không nghe thì không đi sao?” Chủ nhiệm Hách tức giận nói.
Trình Hiểu Hồng rất muốn đáp trả một câu, cô giỏi thì cô đi đi! Nhưng mà cô ta không dám, chỉ có thể ấm ức đứng dậy, dẫn con dâu nhà họ Trần đến bên đại đội Lê Tử Sơn thăm hỏi.
Con dâu nhà họ Trần lập tức tràn ngập hi vọng đi theo. Tuy bị đả kích nhiều lần, nhưng cô ta vẫn rất tin tưởng cán bộ công xã. Dù sao đây là chỗ dựa duy nhất của phụ nữ bọn họ.
Đợi hai người rời đi, chủ nhiệm Hách lại lắc đầu thở dài: “Một việc nhỏ như thế, xử lý đến bây giờ cũng chưa xử lý xong.”
Tô Mạn ghi lại chuyện nhà họ Trần ở đại đội Lê Tử Sơn lên ghi chép công việc của mình.
Lợi dụng thời gian buổi chiều, Tô Mạn dùng điện thoại của công xã liên lạc với mấy hội phụ nữ công xã cần đến công diễn, tìm hiểu tình hình bên hội phụ nữ đối phương gặp phải.
Thông tín viên phụ trách xem điện thoại Tiểu Vương nhìn dáng vẻ Tô Mạn cầm điện thoại chậm rãi nói, liếc xéo một cái.
Đây là lần đầu tiên một người cầm điện thoại không lắp lắp. Lúc trước những người chưa từng thấy điện thoại, lần đầu nói điện thoại, nói chuyện đều chảy đầy mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là còn nhỏ tuổi, nghé con mới sinh không sợ hổ.
Buổi chiều lúc tan làm, Tô Mạn nói với chủ nhiệm Hách: “Chủ nhiệm Hách, ngày mai cháu sẽ đến đại đội lựa chọn diễn viên. Cô xem được không?”
“Nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi hả?” Chủ nhiệm Hách nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận