Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 392 - Phương án




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Xưởng trưởng Cao nói: “Xưởng trưởng Tô, bây giờ cháu và Tiểu Thôi đều cảm thấy nên tu sửa đường, tu sửa cầu tàu. Chú cũng cảm thấy rất tốt. Nhưng bí thư Lâm cũng nói rồi, trong huyện không có tiền. Xưởng trưởng Tô trước giờ luôn có chủ kiến, lần này cháu có cách nào hay không?”
Thôi Hướng Bắc nói: “Xưởng trưởng Cao, đây là do chúng ta đề xuất ra, xưởng trưởng Tô chỉ vừa mới đến, vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình.”
Xưởng trưởng Cao bỗng chốc nghẹn lời. Ông ấy quên mất lúc đầu hai người này vẫn còn là đối tác của nhau.
Tô Mạn thầm nghĩ đồng chí này đúng là thù dai. Tốt xấu gì hồi đó cũng là hai bên cùng có lợi, có cần phải chĩa mũi nhọn vào người ta như vậy không. So trình độ hố người khác, ai kém hơn ai, Cô mỉm cười nói: “Tạm thời cháu nghĩ ra một cách, chỉ sợ xưởng trưởng Cao không đồng ý.”
Xưởng trưởng Cao nói: “Miễn là cách hay thì chú sẽ đồng ý.”
Bí thư Lâm cũng có hứng thú nói: “Tiểu Tô à, cháu cứ nói thử trước đi.”
“Sau khi xây dựng đường và cầu tàu, đơn vị được lợi là những đơn vị nào? Đương nhiên, đầu tiên chính là xưởng gạch. Chi phí vận chuyển bên họ khá cao nên không thích hợp để vận chuyển ra bên ngoài. Nếu như xây dựng, cộng thêm kỹ thuật hướng dẫn của sếp Thôi, tương lai phát triển là vô hạn.”
Xưởng trưởng Cao trông rất tự hào.
Tô Mạn cười nói: “Vậy tiền bạc tu sửa, cháu cảm thấy vẫn nên tìm một đơn vị ủng hộ. Không thể chỉ nghĩ đến lợi ích mà không đóng góp gì cả. Trừ phi cam đoan không dùng cầu tàu. Dù sao xưởng gia dụng chúng cháu chắc chắn phải bỏ ra rồi. Cháu sẵn sàng đầu tư hết vốn lưu động của xưởng gia dụng.”
Nghe Tô Mạn nói vậy, xưởng trưởng Cao suýt chút phun ra máu.
Nói nghe hay thật, xưởng gia dụng các người mới mở được bao lâu, có bao nhiêu tiền chứ!
….
Cách này của Tô Mạn đưa ra khiến xưởng trưởng Cao hơi bực, nhưng bí thư Lâm lại cảm thấy đây cũng là một cách, ông ấy nghiêm túc hỏi Tô Mạn: “Những đơn vị khác chưa chắc sẽ đồng ý. Huyện lỵ cũng không thể cưỡng ép họ.”
Xưởng trưởng Cao thấy bí thư Lâm chuẩn bị dùng cách đó, lập tức cảm thấy hối hận vì đã đến đây.
Ông ấy cảm thấy để bí thư Lâm làm như thế thật thì sau này có thể ông ấy sẽ không ở lại huyện được nữa. Mấy anh em đơn vị sắp tìm ông ấy tính sổ rồi.
Quan trọng là cách này không phải ông ấy nghĩ ra, rõ ràng là Tô Mạn này nghĩ ra.
Ông ấy vẫn phải đi theo để cùng mang tiếng. Hối hận, thật sự rất hối hận: “Tiểu Tô à, chuyện này quả thật không thể kích động, cho dù chú không ý kiến gì, nhưng những anh em đơn vị khác thì sao? Mọi người phải nuôi nhiều công nhân như vậy, năm mới Tết đến cũng phải phát lì xì. Nếu không có tiền, thế thì mất lòng các công nhân rồi.”
Tô Mạn nói: “Xưởng trưởng Cao, cái gọi là đoàn kết chính là sức mạnh. Khi huyện Nam Bình cần, chúng ta nên đoàn kết tất cả sức mạnh có thể đoàn kết để làm tốt công tác xây dựng huyện Nam Bình. Sợ nghĩ mọi người không hài lòng, cháu cảm thấy có thể trưng cầu ý kiến của mọi người trước. Những người sẵn sàng đóng góp sẽ có quyền sử dụng cầu tàu miễn phí năm năm. Những người không vui vẻ đóng góp vào sau này muốn sử dụng cầu tàu thì phải trả phí. Những khoản phí dụng đó sẽ giao lại cho các công xưởng. Xem thử có bao nhiêu người chịu dùng cầu tàu, đồng thời chịu bỏ chi phí đóng góp. Đây chẳng phải là công bằng công chính công khai sao? Giống như một cuộc mua bán vậy, đưa tiền thì nhận hàng, không đưa tiền, thế thì những thứ trong thương trường, không thể dùng miễn phí được.”
Thôi Hướng Bắc ngay lập tức nói: “Cháu cũng cảm thấy có lý.”
Xưởng trưởng Cao nhìn anh một cái, trong lòng nghĩ chắc cậu sẽ không cảm thấy xưởng trưởng Tô nói vô lý. Nhưng ông ấy vẫn nghiêm túc suy xét lời đề nghị này của Tô Mạn, cảm thấy phần phía sau Tô Mạn nói vẫn khả thi. Sử dụng miễn phí năm năm, tiền bỏ ra cũng có thể hoàn lại. Ngược lại cũng không thiệt. Hơn nữa xưởng gạch bọn họ quả thật rất cần tuyến đường này. Nếu tuyến đường này được thông suốt, sẽ mang lại lợi ích cực kỳ lớn.
Bí thư Lâm hút một điếu thuốc, cẩn thận xem xét phương án mà Tô Mạn nói.
Nếu huyện Nam Bình giàu có, huyện Nam Bình có thể tự mình xây dựng cầu tàu này. Khi đó, cầu tàu cũng không phải để đơn vị sử dụng một cách miễn phí. Rốt cuộc, nhà nước sẽ không thể bỏ tiền ra đầu tư xây dựng cho các người dùng miễn phí. Bây giờ huyện Nam Bình không bỏ ra được, chỉ có thể nhờ các đơn vị khác bỏ tiền ra. Theo như Tô Mạn nói, đơn vị bỏ tiền ra có thể sử dụng miễn phí năm năm, tiết kiệm được một khoản tiền cho đơn vị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận