Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 180 - Phạt




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đội trưởng Quách cũng nhìn qua, nhìn thấy Tô Mạn bước tới, cho rằng cô tới tìm Thôi Hướng Bắc để gây chuyện, mới nói: “Tô Mạn, cháu yên tâm, chuyện này chú còn đang xử lý, chú chắc chắn sẽ xử lý nghiêm khắc, điều tra rõ ràng vấn đề này.”
Thôi Hướng Bắc bảo: “Xử lý nghiêm khắc cũng phải điều tra nguyên nhân ẩu đả đã, ở bên chú đều xử án như vậy sao?” Anh nhìn về phía Tô Mạn: “Còn cô cán bộ công xã này nữa, cũng cho rằng xử lý như vậy là chính đáng sao?”
Bộ dáng đó rõ ràng là cảm thấy lúc này Tô Mạn chắc hẳn cũng đang chột dạ về chuyện hai anh em Tô Nhị Trụ lén ăn trộm gà.
Vết thương trước đó trên mặt anh cũng đã tốt lên, ngũ quan cũng lộ ra, mày rậm mắt to, khi nói chuyện, đôi lông mày còn nhướn lên rất sinh động, trông có vẻ vô cùng tự tin.
Tô Mạn cũng không để ý đến anh, mà nói với đội trưởng Quách: “Loại chuyện đánh nhau ẩu đả này cho dù nguyên nhân có là gì đi chăng nữa, thì quả thực đều không đúng, cháu đề nghị cùng xử phạt cả Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ.”
Thôi Hướng Bắc dường như có hơi sững sờ, nở nụ cười khiêu khích: “Đến ngay cả anh ruột mà còn có thể nhẫn tâm được, cán bộ công xã quả nhiên khác hẳn.”
Tô Mạn nói: “Ở trước mặt pháp luật, mọi người đều bình đẳng, đồng chí Thôi Hướng Bắc, anh cũng là phần tử trí thức, cũng là thanh niên trí thức tích cực từ thành phố tới, tôi nghĩ, giác ngộ của anh chắc hẳn sẽ cao hơn mới đúng.”
Trong lòng đội trưởng Quách vô cùng thoải mái: “Tô Mạn nói đúng, Thôi Hướng Bắc, giác ngộ này của cậu là không đúng rồi.”
Thôi Hướng Bắc qua loa nói: “Được thôi, phạt thì phạt, muốn giam muốn đánh đều được.” Rõ ràng anh cảm thấy mình da dày thịt béo có thể chịu đòn được.
Loại người này rõ ràng bị đánh quen rồi, xem ra trước đây cũng đã bị ăn đòn không ít.
Anh đặt tay ra phía sau đầu, lại là bộ dáng không hề sợ hãi.
Tô Mạn nói: “Chúng tôi sẽ không tiến hành trừng phạt về thể xác, nhưng có thể tiến hành giáo dục bằng lao động.” Cô nói với đội trưởng Quách: “Đội trưởng Quách, cháu đề nghị cho bọn họ đi dọn phân người, dọn sạch nhà vệ sinh của đại đội.” Có sức lực, không sợ làm việc, không sợ bị đánh, nhưng không tin một thanh niên trong thành phố đến lại không sợ thối.
Lần này, Thôi Hướng Bắc thật sự có hơi sững sờ, sau đó đứng bật dậy khỏi ghế: “Tôi không đi!”
Đội trưởng Quách nổi giận đáp: “Không đi cũng phải đi! Chuyện này không phải do cậu quyết. Từ chối không chấp nhận hình phạt, thì sẽ tăng hình phạt lên gấp đôi. Đến lúc đó cho người nhét cậu ngâm vào trong hố xí! Mấy trăm người đàn ông của công xã chúng tôi còn không bắt được cậu à?”
Đôi mày của Thôi Hướng Bắc cũng không nhướng nổi nữa, mà là nhíu vào giữa. Anh nhìn về phía Tô Mạn, cán bộ nhỏ này thật ác!
Tô Mạn nở nụ cười thân thiện với anh, còn học theo bộ dáng của Thôi Hướng Bắc, cố tình nhướng mày một cái: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc, đừng coi thường sức mạnh của quần chúng nhân dân nhé. Cho dù không thể nhét được anh vào ngâm trong hố xí, nhưng nhốt anh trong căn phòng tối đựng đầy phân người đó thì hoàn toàn làm được đấy.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Đội trưởng Quách rất hài lòng về kết quả này, cảm thấy vẫn là Tô Mạn có biện pháp, nhanh như vậy đã tìm được cách chế ngự thằng nhóc này rồi. Hóa ra phần tử trí thức này sợ thối. Tốt lắm, nếu như lần sau còn dám gây chuyện, sẽ tiếp tục cho đi hốt phân người. Nhà vệ sinh ở nông thôn không thiếu nhất chính là phân.
Tô Mạn nói: “Đội trưởng Quách, cháu sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng trong công xã cho đồng chí Thôi Hướng Bắc một chút, chú cứ làm việc trước đi. Lát nữa cháu sẽ thông báo cho hai anh cháu đi dọn phân.”
Đội trưởng Quách thoải mái rời đi. Thím Ngưu cũng không muốn tham gia vào chuyện này, nên bê ghế nhỏ theo đội trưởng Quách ra khỏi cửa.
Chỉ còn lại Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc nói: “Cô không sợ tôi báo cáo các anh cô sao?”
“Sợ cái gì, cùng lắm thì cùng nhau bị trừng phạt. Hơn nữa tôi cảm thấy so với anh tôi, anh chắc hẳn càng lo lắng hơn mới phải.” Tô Mạn không hề hoang mang đáp lại: “Một khi chuyện này bị người biết được, anh không chỉ phải chịu sự trừng phạt, mà sau này cũng không có cơ hội đi vào núi ăn thú rừng nữa đâu. Anh không thể chịu đựng được loại cuộc sống này đâu nhỉ. Nếu không cũng đâu mới ngày đầu tiên tới nơi này đã đi vào núi rồi.”
Thôi Hướng Bắc quả thực không muốn làm lớn chuyện này. Khi đó anh đi đến trước mặt đám người Tô Nhị Trụ, cũng là vì nhìn thấy người đi tuần tra nghiêm ngặt như vậy, ngay cả trong núi cũng sắp xếp cho người vào xét, sau này không thuận tiện cho anh làm việc nữa, cho nên sau khi nhìn thấy đám người Tô Nhị Trụ bắt gà rừng ăn mới chọn bước ra, chính là để kéo bọn họ cùng xuống nước, sau này tìm bọn họ để bao che.

Bạn cần đăng nhập để bình luận