Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 645 - Cần thay đổi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhân dân càng muốn vào xưởng gia dụng làm việc. Nghe ngóng xem bao giờ xưởng gia dụng tuyển người. Kết quả có tin tức xưởng gia dụng tuyển người truyền tới, nhưng lại có yêu cầu, muốn vào xưởng gia dụng làm thì trước tiên phải đến trường đào tạo thợ mộc học tập.
Trước đây huyện Nam Bình đã từng tuyên truyền qua về trưởng dạy thợ mộc Nam Bình.
Đường to ngõ nhỏ đâu đâu cũng có thể nhìn thấy biểu ngữ: “Kiến thiết Nam Bình, bắt đầu từ trường đào tạo thợ mộc.”, “Học làm thợ mộc, đến trường đào tạo thợ mộc.”, “Có một tay nghề tốt, con cháu đời đời hạnh phúc.”
Mọi người cũng biết trường học đó. Chỉ có điều chưa từng tham gia trường học này, cũng chưa từng nghe. Đối với những sự vật mới mẻ này thì mọi người đều mang theo cảnh giác, nhiều người luôn trong trạng thái chờ đợi. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là cần tiền. Cứ liên quan đến tiền nong thì mọi người đều lo lắng mất tiền oan.
Lần này xưởng gia dụng đã có lời, học phí có thể cho nợ, sau này nếu được nhận vào xưởng thì khấu trừ vào tiền lương. Nếu như không được nhận vào xưởng thì là do học quá kém, trường không thu học phí, chỉ để bạn đi thôi. Đồng thời còn nhấn mạnh nhiều lần, muốn vào xưởng gia dụng Nam Bình làm việc thì buộc phải là học sinh của trường đào tạo thợ mộc trước, trải qua quá trình bồi dưỡng nhân tài chính quy.
Có sự sắp xếp như thế, người bên trường học lập tức nhiều hơn. Có rất nhiều người trẻ đến học làm thợ mộc. Có cả người ba mươi bốn mươi không có công việc cũng chạy đến trường học kỹ thuật.
Bên trường học cũng không từ chối mà để bọn họ học.
Theo như cách nói của phó hiệu trưởng Tô Mạn. Chỉ cần là người Nam Bình, cho dù sau này bọn họ không vào trường thợ mộc thì cũng phải có tay nghề. Thế mới phù hợp với cái tên của quê hương đồ gia dụng.
Sau này người ngoài đến Nam Bình đều sẽ nhìn thấy nhà nhà người người, người già trẻ nhỏ đều biết đẽo gỗ. Điều này mới thực sự là quê hương đồ gia dụng.
Thời gian này, người trong trường đào tạo thợ mộc chật ních. Bởi vì lớp học không đủ nên chỉ có thể xếp lớp, ba ca.
Tô Mạn tính toán sơ bộ. Dựa theo số lượng người hiện tại của trường đào tạo thợ mộc, đợi đến khi xưởng mới xây xong, một đống người thế này có thể bắt đầu làm việc, vào xưởng thì nhờ các thầy dẫn dắt một thời gian rồi mới hành nghề được.
Ngoài Nam Bình náo nhiệt sôi động, chuyên khu và tỉnh cũng rất gắng sức. Đặc biệt là ở tỉnh, ủng hộ cho dự án nằm ngoài sức tưởng tượng mà Tô Mạn đề ra. Không chỉ cung cấp cho Nam Bình các kênh bán hàng và nguồn cung ứng, mà còn dồn hết tâm trí cho việc tuyên truyền. Không chỉ tuyên truyền trắng trợn trên các tờ báo trong tỉnh, đến cả ngoài tỉnh cũng có các bài viết quảng bá cho quê hương gia dụng Nam Bình. Nhân viên kinh doanh của Tô Mạn đi ra ngoài tiêu thụ hàng thì thấy bài báo về quê hương gia dụng Nam Bình ở trên tỉnh.
Điều này khiến cho đơn hàng đến mà nhân viên kinh doanh thì làm ít mà công to. Hơn nữa nó cũng thúc đẩy đáng kể doanh số bán hàng tại các quầy ở các cửa hàng bách hóa lớn.
Huyện trưởng Triệu nghe ngóng từ bên chuyên khu mới biết được người phụ trách công việc này là một vị phó tỉnh trưởng họ Cố.
Sau khi nhận được tin này, huyện trưởng Triệu vui mừng đi tìm Tô Mạn báo tin.
“Tiểu Tô, lần này chúng ta thực sự may mắn rồi. Phó tỉnh trưởng Cố kia chắc chắn là lão Cố. May mà gặp ông ấy trước, nếu không thì chuyện này không được thuận lợi như vậy. Hơn nữa lãnh đạo ở tỉnh không ai coi trọng chuyện này như ông ấy. Cháu xem, hay là chúng ta dành chút thời gian lên tỉnh một chuyến, thăm hỏi ông ấy một chút. Lần trước không đủ trang trọng.” Huyện trưởng Triệu hỏi thăm ý kiến của Tô Mạn, cũng chắc chắn là Tô Mạn có quen lão Cố. Ông ta cảm thấy Tô Mạn hiểu người ta, biết nên làm cái gì.
Tô Mạn nghĩ thầm trong lòng thảo nào tỉnh giúp đỡ như thế. Hóa ra là lão Cố.
Có điều lão Cố ra sức giúp đỡ như vậy, quả thực khiến cô rất kinh ngạc: “Cháu thấy không cần đi đâu. Lần trước lão Cố đã không muốn lộ thân phận, nói trắng ra là không hy vọng làm mấy chuyện rỗng tuếch này. Chúng ta cứ chăm chỉ làm việc cho thật tốt, tạo nên thành tích, giành lấy vinh quang cho ông ấy, đó là sự báo đáp lớn nhất rồi. Huyện trưởng Triệu, chú phải thay đổi, có những lúc không phải làm quá nhiều mới là chuyện tốt. Rất nhiều lãnh đạo không thích.”
Huyện trưởng Triệu đáp: “Quen rồi, có điều phải thay đổi thôi.”
Vì biết được là lão Cố chủ trì đại cục trên tỉnh, trong lòng Tô Mạn và huyện trưởng Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao cũng coi là người quen. Hôm đó lão Cố cũng bày tỏ thái độ sẽ giúp đỡ công việc của Nam Bình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận