Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 747 - Tiềm năng




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Thậm chí ông ta cảm thấy quản lý công xưởng ở đây có chút tương đồng với ở trong nước mình. Vả lại dường như còn có quy tắc hơn.
Mỗi công nhân đều hợp tác với nhau khá ăn ý. Hơn nữa không có bất kỳ người nào nhàn rỗi trên vị trí, sử dụng hợp lý sức lao động của công nhân.
Sau khi xem xưởng xong ông James nói: “Cô có mấy xưởng chi nhánh như này.”
“Nếu như ngài James có nguyện vọng thì muốn bao nhiêu xưởng sẽ mở bấy nhiêu xưởng. Dẫu sao trước khi chưa có thị trường, cho dù chúng tôi có nguồn vốn hùng hậu thì cũng sẽ không thể tăng thêm dây chuyền sản xuất. Hơn nữa tôi nghĩ, toàn quốc chỉ có xưởng chúng tôi bằng lòng tăng thêm dây chuyền sản xuất vì các vị. Suy cho cùng thì công nhân trong đất nước tôi không có chuyện sa thải. Nếu như sau khi xây dựng thêm dây chuyền sản xuất, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của họ. Vậy nên ngài James, bây giờ tôi đang đánh cược, tôi cược tất cả các đồng chip của mình, mà ông thì không cần bỏ ra một xu một cắc nào.”
“Cô không sợ thua cược à?”
Tô Mạn cười: “Ngài James, trừ phi ông có tiền nhưng không muốn kiếm, nếu không thì dây chuyền sản xuất của tôi vĩnh viễn không dừng hoạt động.”
Hai người nói chuyện có chút phức tạp, xưởng trưởng Triệu và bí thư Cao nghe không hiểu, trưởng phòng Hách thì nghe lơ mơ vậy, còn trộm hỏi bí thư Cao: “Lão Cao, rốt cuộc là có chuyện gì thế, bọn họ nói gì vậy?”
Lúc này bí thư Cao vì chuyện ông James muốn nhập khẩu đồ gia dụng mà có chút đắc ý, bây giờ nói chuyện cũng có sức mạnh hơn rồi: “Cậu Hách, cậu nói xem cậu tốt xấu gì cũng là người của ban đối ngoại, sao lại không thành thục ngoại ngữ thế.”
Trưởng phòng Hách: “…”
Việc đã nói đến nước này rồi, trong lòng ngài James đã có ý nghiêng về một phía.
Chỉ có đều ông ta là một người ổn trọng, vẫn phải đến tham quan công xưởng bên kia mới có thể đưa ra quyết định.
Dù sao đây cũng là việc liên quan đến tiền bạc, không thể để xảy ra sai sót.
Tô Mạn đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Việc này khiến trưởng phòng Hách sợ đến ngây người, tham quan phân xưởng cũng thôi đi, giờ còn muốn đến tham quan xưởng chính? Tên người ngoại quốc này rảnh rỗi thế ư, bình thường tiếp đón khách còn thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, dáng vẻ bận rộn như thể một phút đồng hồ có thể kiếm được một vạn đô la không bằng.
Bây giờ không bận rồi?
Nhưng nếu bây giờ mà xuất phát đến huyện Nam Bình thì đã không kịp rồi, hơn nữa bên bộ đối ngoại còn có người đang chờ.
Tô Mạn và ngài James hẹn nhau sáng hôm sau sẽ xuất phát: “Vừa hay tôi có thể chuẩn bị một nghi thức đón tiếp long trọng cho ngài James.”
Sau khi người của bộ đối ngoại đưa ngài James rời đi, nhóm người xưởng trưởng Tôn lập tức vây quanh cô hỏi: “Xưởng trưởng Tô, thế là sao, người nước ngoài kia sao lại tới đây?”
“Bàn bạc việc xuất khẩu.”
“...!!!”
Xưởng trưởng Tôn có cảm giác đầu mình cứ ong ong, suýt chút nữa đã nghe nhầm. Đồ gia dụng trong xưởng họ còn có thể xuất khẩu?
Tô Mạn nói: “Chuyện này còn chưa chắc chắn đâu. Mọi người cứ bình tĩnh, quản lý nhà xưởng cho tốt là được rồi.”
Xưởng trưởng Tôn gật đầu, thế nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được.
Một việc lớn như xuất khẩu mà có thể bàn bạc ổn thỏa thì mới là lạ: “Xưởng trưởng Tô, chuyện này cô nắm chắc thành công không?”
“Chưa biết được, cứ cố hết sức mà thôi.” Tô Mạn bình tĩnh xua tay. Nhưng trong lòng lại nắm chắc khả năng thành công rất lớn. Mãi cho đến sau này, nguồn lao động của Hoa Quốc rất được các nước tư bản đó yêu thích. Càng huống hồ gì là vào thời điểm này.
“Vậy chúng ta có cần chuẩn bị trước cái gì không, nếu việc thật sự thành thì chúng ta có thể sẽ có sự thay đổi rất lớn.” Xưởng trưởng Tôn không nhịn được tưởng tượng đến khung cảnh trong tương lai đó.
Tô Mạn xua tay: “Không vội.”
Cho dù có bàn bạc thành công thì cô vẫn sẽ tập trung đầu tư vào thị trường trong nước. Thị trường trong nước còn lâu mới đạt mức bão hòa, mục đích của cô khi khai thác thị trường nước ngoài là để dán cái mác hàng xuất khẩu cho sản phẩm của mình, có thế mới vượt mặt hai xưởng lớn còn lại được. Dù sao thì hai năm sau tình hình mậu dịch cũng không mấy khả quan, thế nên Tô Mạn cũng không định đánh lâu dài với con đường mua bán nước ngoài này. Trong một khoảng thời gian ngắn kiếm về một khoản ngoại hối, thuận tiện đánh bóng tên tuổi trong nước, tiếp đó mua thêm chuỗi sản xuất vào tay. Sau đó mới từ từ giảm bớt việc làm ăn với nước ngoài lại. Không cần vì người tên James đó mà làm quá lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận