Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 609 - Hận




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Chuyện này Tô Mạn cũng không giấu người trong xưởng, sau này xưởng gia dụng Nam Bình muốn làm lớn thì bắt buộc phải tạo ra quy tắc cho tất cả mọi người, để họ biết rằng chuyện gì không thể làm.
Đừng tưởng là không tạo nên tổn thất thì không có vấn đề gì, đợi đến lúc có vấn đề rồi thì đã muộn.
Còn về lỗi lầm mà Lưu Lượng phạm phải là bán đứng bí mật của xưởng, sa thải anh ta ra khỏi đội ngũ.
Sau khi mọi người biết được chuyện này, trong chốc lát thất thần. Bọn họ không nghĩ rằng một khi xưởng xử thì lại nặng như thế, trực tiếp sa thải luôn.
“Tôi bảo cậu ta trông coi người bên ngoài, thế mà cậu ta lại thay người bên ngoài theo dõi tôi. Ăn cây táo rào cây sung. Hôm nay vì chút lợi ích mà có thể tiết lộ hành trình của tôi, ngày mai cũng có thể vì nhiều lợi ích hơn mà bán đứng xưởng gia dụng. Hành động phản bội xưởng như này, dù cho là lỗi nhỏ nhưng cũng không thể tha thứ. Những đồng chí khác cũng phải nhớ rõ, với hành động phản bội xưởng như này, xưởng tuyệt đối không nhân nhượng. Bất kỳ người nào cũng không thể vì bất kỳ lý do nào mà động chạm vào lợi ích tập thể. Một khi phát hiện, xử lý sa thải.”
Trong xưởng Tô Mạn có uy quyền, quyết định cô đưa ra không ai có ý kiến gì cả. Dù sao đang yên đang lành, Lưu Lượng theo dõi xưởng trưởng làm gì.
Đúng là nhàn cư vi bất thiện.
Lúc Lưu Lượng đi, ông Cát thở dài: “Đây là lòng người không đáy mà. Điều kiện ở xưởng tốt như thế mà còn nghĩ bên ngoài tốt hơn. Bọn trẻ bây giờ không nếm nhiều khổ đau, không biết trân quý cuộc sống tốt đẹp.”
Sau khi chỉnh đốn xưởng xong, ngày hôm sau Tô Mạn đi đến văn phòng huyện trưởng Triệu.
Thư ký Ngụy vẫn còn nằm trong viện, nghe nói là phải nằm thêm hai ngày nữa. Công việc hai ngày này do thư ký Trương mới đến tiếp nhận.
Trước đây thư ký Trương làm việc ở ban tuyên truyền, lời văn khá tốt, nên được huyện trưởng Triệu điều đến đây.
Thư ký Trương khá khách sáo với Tô Mạn, thấy Tô Mạn đến lập tức đến văn phòng huyện trưởng Triệu báo cáo. Lúc đi ra trên mặt đầy nét cười mời Tô Mạn đi vào, anh ta còn cầm ly trà của cô đi giúp cô pha trà.
Lúc Tô Mạn đối mặt với anh ta thì trên mặt cô còn có nụ cười lịch sự, khi đi vào thì nét mặt lập tức thay đổi, thái độ không vui vẻ gì.
Hai ngày nay huyện trưởng Triệu còn đang bận giải quyết vấn đề các nguồn tài nguyên mà Tô Mạn nói. Nhìn thấy Tô Mạn đến thì còn chuẩn bị thương lượng với cô. Kết quả nhìn thấy sắc mặt không tốt của cô liền hỏi: “Trong công việc gặp vấn đề gì sao?”
Sắc mặt Tô Mạn nghiêm trọng nhìn huyện trưởng Triệu: “Vấn đề trong công việc thì không sợ, đáng sợ là đồng chí bên cạnh mình cầm dao đâm cho một phát. Huyện trưởng Triệu, mấy ngày trước thư ký Ngụy bị đánh, chú có biết không?”
“Biết, chú còn đến thăm cậu ta nữa.” Huyện trưởng Triệu không biết sao lại nói đến chuyện thư ký Ngụy.
“Sau khi anh ta bị đánh vẫn luôn khẳng định là do đối tượng cháu đánh.”
Huyện trưởng Triệu nghe xong lập tức biết tại sao Tô Mạn không vui: “Càn quấy, cậu ta đúng là càn quấy. Vậy chuyện này cháu đã giải quyết chưa?”
“Chúng cháu cây ngay không sợ chết đứng, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.” Tô Mạn nhìn ông ta: “Nhưng chú có biết thư ký Ngụy còn làm chuyện gì nữa không?”
Huyện trưởng Triệu nhìn vào ánh mắt cô thì thấy có linh cảm không tốt.
Rốt cuộc cái tên không biết xấu hổ Ngụy Quang Minh này đã gây ra chuyện gì vậy?!
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tô Mạn, huyện trưởng Triệu tự nhiên cảm thấy hơi căng thẳng: “Cậu ta làm gì thế?”
“Ngụy Quang Minh mua chuộc một đội viên trong đội trật sự của xưởng chúng cháu. Đồng ý với anh ta rằng sẽ sắp xếp cho anh ta đến cục công an huyện. Bảo đội viên trong đội trật tự giám sát nhất cử nhất động của xưởng gia dụng Nam Bình chúng cháu. Huyện trưởng Triệu, chú có biết chuyện này không?”
“Chú, đương nhiên là chú không biết!” Huyện trưởng Triệu vội vàng phủ nhận.
Sợ rằng trả lời muộn thì sẽ bị Tô Mạn hiểu lầm.
Đây không phải chuyện nhỏ, dù cho ông ta là huyện trưởng thì cũng sẽ không sai người đi theo dõi những đơn vị bên dưới. Chỉ cần là chuyện liên quan đến hai chữ giám thị, vậy thì vô cùng mẫn cảm.
Nếu như để người khác cho rằng chuyện này là do ông ta làm, sau này ông ta làm lãnh đạo thế nào được. Người ở bên dưới ai sẽ phục ông ta?
Huyện trưởng Triệu kiên định đáp: “Thực sự không phải là chú, Tiểu Tô, cháu đừng hiểu lầm. Chuyện này chỉ có một mình Ngụy Quang Minh làm thôi.”
Lúc này ông ta hận không thể tát cho Ngụy Quang Minh một bạt tai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận