Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 540 - Gọi điện




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn nhận được điện thoại của anh thì có chút vui vui trong lòng. Nghe Thôi Hướng Bắc nói thế, cô lại thầm cảm thấy may mắn, may là mỗi tuần chỉ gọi được một lần, nếu ngày nào cũng nấu cháo điện thoại, cô thật sự không làm được, nhưng đương nhiên cô không thể nói lời này với chàng trai mới lớn nhà người ta được. Bây giờ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt đó, phải nồng nhiệt chút: “Không sao, nhiệm vụ chính của anh là học tập. Chẳng phải có câu, muốn yêu nhau lâu dài cũng không thể ngày ngày gần kề bên nhau.” Nói xong cô cũng tự cảm thấy buồn nôn với chính mình.
Có lẽ Thôi Hướng Bắc ở đầu dây bên kia cũng bị cô làm buồn nôn rồi, lúc mở miệng đáp lại, giọng nói có hơi run run, chỉ có điều nghe càng dịu dàng hơn: “Tô Mạn, khi nào anh nghỉ anh sẽ về thăm em.”
Tô Mạn nghĩ thầm, bây giờ cô cũng bận, đoán chừng không có thời gian tới thăm Thôi Hướng Bắc. Nên không từ chối lời đề nghị của Thôi Hướng Bắc: “Được, anh về nhớ gọi điện báo trước cho em, em sắp xếp thời gian. Nhưng học hành vẫn là chuyện chính, tuyệt đối không được làm chậm trễ việc học.”
Thôi Hướng Bắc ừ một tiếng: “Anh biết, anh rất cố gắng. Các thầy các cô rất thích anh, còn bảo anh rất thông minh.”
Giọng nói khó có khi mang theo chút khoe khoang.
Tô Mạn thầm nghĩ người thanh niên này thật sự thích hợp với trường học, bước chân vào trường thì bỗng trở nên giống một đứa trẻ to xác.
Thôi Hướng Bắc kể cô nghe cuộc sống bên trường, anh kể mấy chuyện như trong phòng ngủ anh có mấy người, ở cũng khá tốt, ăn uống no đủ gì đó, bảo Tô Mạn không cần lo lắng cho anh.
Tô Mạn không hề lo lắng, hồi còn ở Đại Kiều Loan, Thôi Hướng Bắc còn kiếm được thịt mà ăn, anh vào tỉnh thành chẳng khác nào cá gặp nước, có gì phải lo lắng.
Cô trả lời một câu: “Vậy em yên tâm rồi.” Làm như thể cô có lo lắng không bằng.
Thôi Hướng Bắc vô cùng vui vẻ, giọng nói còn mang theo ý cười. Hai người nói chuyện một hồi, thời gian trò chuyện của Thôi Hướng Bắc cũng sắp hết. Phòng truyền tin nhắc nhở sắp tới lúc gác máy, đừng nói quá nhiều. Lời còn chưa nói hết, Thôi Hướng Bắc chỉ đành vội vàng nói với cô một câu sẽ viết thư cho Tô Mạn rồi cúp luôn.
Hệ thống 789 bỗng nói: “Kí chủ, dựa theo tiêu chuẩn tiểu thuyết của nhân loại các cô thì cô không có tí lãng mạn nào.”
Tô Mạn cũng lười để ý cái hệ thống ngốc nghếch mơ mộng này.
Tô Mạn vừa cúp điện thoại đã mang cặp đi học. Tối cô định xin thầy cho nghỉ mấy ngày để đi công tác.
Hết cách rồi, lúc đi công tác, nhất định phải ở bên ngoài. Buổi tối không thể tới học.
Bình thường thành tích thi của cô rất tốt thế nên bên trường cũng không nói gì.
Ngày hôm sau, cô và xưởng trưởng Chu cùng ngồi xe đi, hai người dẫn cả thư ký theo.
Vẫn là chiếc xe jeep tàn của xưởng quần áo.
Tô Mạn tò mò hỏi: “Chú Chu à, sao chú mua được cái xe này thế?”
“Đương nhiên là dựa vào quan hệ mua. Chiếc xe này cũng tốt lắm, hồi trước được dùng ở bên địa khu, sau đó địa khu đổi xe nên số xe cũ bị loại bỏ, các chú móc nối quan hệ mua được nó đó. Khí phách chứ!”
Tô Mạn: “...” Chỉ là một chiếc xe phế thải cũng phải dựa vào quan hệ để mua.
Ngẫm lại thì chiếc xe jeep này cũng được coi như xe hơi ở thời đại này rồi. Tốc độ của nó so với những loại siêu xe sau này cũng không chênh lệch là bao, hơn nữa nó còn là phiên bản giới hạn, có tiền cũng khó mua được.
“Nói ra thì, nếu cháu muốn mua thì nên đến đâu mua?”
Xưởng trưởng Chu cười: “Như huyện nhỏ của chúng ta, không tìm được mấy chiếc như này đâu, nếu cháu muốn mua thì phải lên tỉnh, nhưng mà không phải đơn vị bình thường nào cũng có thể bán đâu.”
Tô Mạn lại hỏi: “Vậy xe ở bên tỉnh thì lấy từ đâu?”
“Mấy đơn vị lớn đương nhiên có chi phí trang bị, có mấy đơn vị thì dựa vào quan hệ mà mua từ bên quân khu tỉnh. Lúc trước trong quân khu có một loạt xe jeep chuyên dụng, bây giờ hòa bình rồi, cũng chẳng có nhiều dầu để chạy, nên tiếc không nỡ dùng, có vài người tìm quan hệ mua. Hậu cần quân khu cũng vừa hay có chút thu nhập.”
Tô Mạn cảm thấy cách này có vẻ đáng tin hơn nên nhớ kỹ trong lòng. Cô nghĩ sau này cũng sẽ tìm cách móc nối quan hệ, thử coi có mua được một chiếc về không, đi làm cũng thuận tiện hơn.
Đến lúc đó lại tính đến việc thi bằng lái. Thế là bản thân cũng là một người có xe rồi.
Tô Mạn bỗng cảm thấy quyết định làm xưởng trưởng của mình thật đúng đắn, có nhà có xe. Nếu cứ ở bên huyện ủy, cái gì cũng phải chú ý, cũng chẳng có đãi ngộ như bây giờ.
Trạm đầu tiên hai người đến là huyện Tiểu Dã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận