Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 285 - Giác ngộ tư tưởng 1




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Ông Lâm cũng nhìn đứa con rể này cũng càng ngày càng thuận mắt hơn.
Tô Đại Trụ đứng thẳng tắp, mặc cho cả nhà cha vợ đánh giá, cả đời này của anh ta cũng chưa từng được người yêu thích như vậy.
Nhưng bà Lâm rất nhanh đã dời ánh mắt của mình đến lên người con gái nhà mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ nghe ông Trương trong đội các con tới xưởng nung gạch nói, bây giờ cô em chồng đó ở nhà con là xưởng trưởng của nhà xưởng đó hả?”
“Còn không phải sao.” Nói đến em họ, Lâm Tuyết Cúc cảm thấy mình còn có thể tiếp tục khoác lác thêm vài câu.
Bà Lâm hỏi: “Con thấy mấy anh trai con thế nào?”
Lâm Tuyết Cúc há miệng rồi ngậm lại, sau đó đôi mắt trừng thật to: “Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì?”
Loại chuyện này quả thực rất không tiện, bà Lâm nói với vẻ mặt không được tự nhiên: “Không phải, trước đây mẹ cũng không tiện mở lời, nhưng mẹ thấy, Đại Trụ còn có thể làm công nhân cơ mà…”
Lời này khiến Lâm Tuyết Cúc không vui: “Đại Trụ nhà bọn con làm sao, anh ấy có thể chịu khổ, làm việc chưa bao giờ từng oán thán! Anh ấy cần mẫn giản dị, làm ăn rất nghiêm túc. Anh ấy có gì không tốt chứ? Mẹ, con nói cho mẹ biết, tư tưởng này của mẹ không được, phải thay đổi ngay. Chúng ta không thể cứ nghĩ đi đường tắt được, mà phải tự mình theo đuổi tiến bộ. Các anh con, bọn họ có phải phần tử tích cực không? Mấy tên đàn ông ngay cả cái danh phần tử tích cực còn không thể tranh giành nổi một cái, còn có thể làm được sao? Mẹ phải kêu bọn họ đi làm phần tử tích cực đi đã. Lần sau khi có cơ hội nói không chừng sẽ được chọn.”
Bà Lâm bị con gái mình phê bình một tràng dài cũng có hơi choáng váng.
Đặc biệt là những người khác ở nhà họ Lâm.
Trước đây em gái của bọn họ không phải người như vậy, trước đây em gái của bọn họ thích nhất chính là đi đường tắt, cái gì cũng thích chiếm lời, gặp được lợi ích còn chạy nhanh hơn bất cứ ai.
Bà Lâm nói: “Sao bây giờ con lại nói chuyện như vậy, con học ai thế, có thể nói chuyện tử tế được không?”
Lâm Tuyết Cúc đáp: “Thế nào là không nói tử tế, con học từ trên tổ chức đấy. Trên tổ chức nói, vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp là phạm lỗi, mọi người đang muốn con phạm lỗi sao?”
Tô Đại Trụ nhanh chóng lắc đầu: “Đúng, bọn con không thể phạm lỗi được. Mẹ, bọn con phải làm đến nơi đến chốn. Nhà xưởng chúng con đã dạy chúng con, không thể làm biếng, giở thủ đoạn hay giở trò khôn vặt, mà phải thực tế.”
Bà Lâm: “…”
Lâm Tuyết Cúc nói với mấy anh trai: “Anh, sắp tới là quốc tế lao động mùng một tháng năm, làm thế nào cũng phải giành được cái danh chiến sĩ thi đua về, cho cha mẹ chúng ta nở mày nở mặt. Phải học em đây này, lúc trước em cũng làm chiến sĩ thi đua hai lần, trực tiếp được chọn vào văn phòng đại đội đấy thôi…”
Bốn ông anh nhà họ Lâm đều nghe với vẻ mặt không thay đổi.
Sau khi Lâm Tuyết Cúc giáo dục xong xuôi, bà Lâm trực tiếp tiễn người đi. Về phần kiếm quan hệ với nhà họ Tô để sắp xếp công việc cho con trai và con dâu mình này, bà ta cũng hoàn toàn dứt bỏ ý định.
Con gái ruột của mình đã biến thành cái dạng này rồi, còn có thể trông mong vào nhà họ Tô được sao? Nhà họ Tô có độc! Con gái và con rể đều trúng độc cả rồi!
Sau đó lại nhìn mấy đứa con trai nhà mình, lập tức tức không có chỗ xả: “Còn ngây ra đó làm gì, đi làm việc đi, trong nhà không cần làm việc sao? Học em gái tụi bây đi, có bản lĩnh cũng giành cái chức chiến sĩ thi đua về cho tao, để bà đây cũng nở mày nở mặt như Lý Xuân Hoa đó.”
Phía bên Đại Kiều Loan, người nhà họ Tống đang nhìn chằm chằm vào phía bên nhà họ Tô. Sau khi biết Lâm Tuyết Cúc dẫn Tô Đại Trụ về nhà mẹ đẻ, bọn họ vẫn luôn chờ đợi, xem nhà họ Lâm có tìm nhà họ Tô tìm sự giúp đỡ hay không.
Nhà họ Tống là nhà mẹ đẻ của Tống Ngọc Hoa. Tuy rằng cũng cùng một đại đội, nhưng lại không ở gần với nhà họ Tô. Quan hệ giữa đôi bên cũng không tốt. Lại thêm trước đây khi Tống Ngọc Hoa ở nhà mẹ đẻ, quả thực không có địa vị gì, cảm tình với cha mẹ cũng không tốt. Sau này gả cho Tô Nhị Trụ nóng tính cũng bị coi như bát nước đã hắt đi. Khi trải qua cuộc sống khổ cực, nhà họ Tống cũng không giúp một phen.
Cho nên sau này mắt thấy phía bên nhà họ Tô phất lên, bọn họ cũng không dám nhờ nhà họ Tô giúp đỡ.
Nhưng nhìn bây giờ mà xem, hiện giờ xưởng gạch có công nhân rồi, bọn họ thấy Tô Đại Trụ cũng làm công nhân, Tô Mạn còn là xưởng trưởng, trong lòng cũng có hơi băn khoăn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận