Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 360 - Báo đáp tổ quốc




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Cho nên, tổng hợp những điều nói trên, Thôi Hướng Bắc đối với cô là có tâm tư không thể nói cho người khác biết, đây tám chính phần là đúng rồi.
Có được kết luận này, vẻ mặt Tô Mạn cũng biểu hiện nghiêm túc hơn vài phần.
Cô quyết định không được chuyện gì cũng nói với Thôi Hướng Bắc như trước nữa, như thế rất dễ làm anh hiểu lầm.
Cô đi qua, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đồng chí Thôi Hướng Bắc đợi lâu rồi nhỉ, thật ngại quá. Thêm phiền phức cho anh rồi. Lần sau cứ để tôi tự về đi, huyện chúng tôi bên này cũng có xe đạp, cũng rất thuận tiện.”
Thôi Hướng Bắc vẫn chưa biết mình bị nhìn thấu rồi, vẻ mặt vẫn giả vờ điềm đạm, nói: “Không sao, tôi cũng thuận đường mà. Đường xa như vậy, một mình cô con gái đạp về cũng mệt đấy. Sức tôi còn nhiều lắm, cũng không mệt đâu.”
Tô Mạn nói: “Nói thì nói như vậy, vẫn không thể làm phiền như vậy được. Lần sau để tôi tự về được rồi.”
Thôi Hướng Bắc chau mày, anh cảm thấy Tô Mạn hình như có chút thay đổi rồi, nhưng mà cũng không nói ra được là thay đổi ở đâu, anh chỉ có thể vỗ vào ghế sau: “Lên xe đi, chúng ta về trước đã.”
Tô Mạn ngồi lên xe, lòng thở dài. Thanh niên này sao lại nhìn trúng cô rồi chứ. Nếu như không nhìn trúng, cô vẫn có thể vui vẻ làm bạn với Thôi Hướng Bắc đấy. Con người Thôi Hướng Bắc này, trong tư tưởng nào đó vẫn rất ăn ý với cô, hơn nữa tính dẻo cũng rất tốt, không giống như rất nhiều nam đồng chí bây giờ, tư tưởng cực kì ấu trĩ, có lúc còn không giao tiếp được.
Xem ra giữa nam nữ với nhau, quả nhiên khó giữ được quan hệ bạn bè đơn thuần.
Sau khi lên xe, Tô Mạn cũng không nói chuyện gì với Thôi Hướng Bắc, còn Thôi Hướng Bắc thì quan tâm công việc và cuộc sống của cô.
“Công việc bên huyện đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Bây giờ cô làm công việc gì, làm việc với đồng nghiệp như thế nào?”
Tô Mạn nói: “Đều rất tốt.”
Cô suy nghĩ vẫn phải nói rõ ràng với Thôi Hướng Bắc. Nếu không Thôi Hướng Bắc có thể sẽ không hiểu được suy nghĩ của cô, làm lỡ thanh xuân người ta.
Cô vừa nghĩ một lát, Thôi Hướng Bắc trong mắt cô không tính là lớn, nhưng mà trong thời đại này, dường như đã sắp đến tuổi kết hôn rồi, không thể làm lỡ người ta như vậy được.
“Đồng chí Thôi Hướng Bắc, quả dưa hấu đó, là tự anh tặng cho tôi đúng không.”
Thôi Hướng Bắc đơ người, suýt nữa xe nghiêng ngả rồi. Anh vội vàng đạp phanh lại, dừng xe lại vững vàng: “Sao, sao cô biết được?”
“Tôi gọi điện đến công xã Bắc Hà hỏi rồi.” Tô Mạn nghiêm túc đáp.
Lúc này Thôi Hướng Bắc thực sự không đạp xe được nữa, suýt nữa đã bị ngã từ trên xe xuống. Anh vội chống một chân xuống đất, không dám nhìn Tô Mạn. Tô Mạn xuống xe, phủi quần áo, trời nóng quá khiến trong người thấy hơi bực mình. Cô hết sức nói ngắn gọn: “Tôi cũng không nghĩ nhiều, đồng nghiệp bình thường với nhau cũng nên tặng gì đó, đúng không? Có điều, giữa đồng chí nam và đồng chí cũng vẫn nên giữ khoảng cách, nếu không hai bên sẽ rất phiền phức.”
Thôi Hướng Bắc nghe cô nói vậy, mặc kệ ngượng ngùng, cuống cuồng nói: “Tôi chỉ muốn tặng ít đồ cho cô chứ không nghĩ sẽ gây phiền phức cho cô.”
Tô Mạn nói: “Nhưng tôi không muốn tùy tiện nhận đồ của đồng chí nam, anh làm như vậy sẽ tạo ra phiền phức nhất định cho tôi.”
Thôi Hướng Bắc nghe ra ý muốn giữ khoảng cách của cô, trong lòng anh lập tức gợn lên cảm giác khó chịu tê tái. Anh mãi không dám tỏ tình vì cảm thấy bây giờ bản thân vẫn chưa đủ giỏi, anh muốn chờ đến khi mình đủ giỏi rồi sẽ nói. Trước khi tỏ tình, anh sẽ cố hết sức dùng danh nghĩa của người khác để đối xử tốt với Tô Mạn, anh muốn chăm sóc và mua đồ ăn ngon cho cô. Nhưng bây giờ, Tô Mạn còn không cho anh cơ hội đó.
Anh hơi nóng ruột, tim cũng đập nhanh hơn, anh muốn tỏ tình trực tiếp. Tô Mạn không cho anh cơ hội, có những chuyện quá rõ ràng thì sau này gặp nhau sẽ rất ngượng ngùng: “Với lại tôi chỉ muốn tập trung làm việc, muốn cống hiến cho sự nghiệp xây dựng đất nước. Đời này tôi không định sẽ có người yêu, cũng không định sẽ lấy chồng. Nếu hai chúng ta quá gần gũi, người khác sẽ hiểu nhầm rồi bàn tán lung tung, khi đó vì áp lực, tôi sẽ rất khó xử và ngượng ngùng. Đồng chí Thôi Hướng Bắc, hẳn anh đã biết lý tưởng của tôi.”
“...” Thôi Hướng Bắc không hiểu. Báo đáp tổ quốc cũng đâu nhất định không được kết hôn. Sau khi kết hôn thì cùng nhau báo đáp tổ quốc không phải là tốt nhất ư?
“Kết hôn cũng đâu có ảnh hưởng đến công việc của cô.”
Tô Mạn nghiêm nghị nói: “Chuyện đó khác, con người chỉ có một trái tim, sau khi kết hôn sẽ chia cho người bạn đời, chia cho con cái và chia cho những chuyện vụn vặt trong gia đình. Tôi không muốn, tôi không hề muốn yêu đương và kết hôn với bất kỳ đồng chí nam nào.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận