Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 302 - Đi dạo




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Trí nhớ của anh cũng tốt, những con đường đi qua đều nhớ được trong đầu, cho nên tỉnh có những bố cục thế nào thì anh đều biết.
Bởi vậy thực ra Tô Mạn muốn hiểu thêm về tình hình, anh cũng có thể trực tiếp nói rõ với cô. Nhưng đầu óc không biết tại sao, chỉ là không muốn nói cho xưởng trưởng nhỏ biết. Anh chỉ muốn ở chung với cô thêm, rồi nói chuyện một chút. Thôi Hướng Bắc không biết mình làm sao, lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ đến những thứ này. Trong lòng anh rối rắm thật lâu, sau đó nghĩ đến một câu nói xưa: Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Đi đường nhiều vẫn có lợi ích, cho nên cách làm của anh không thành vấn đề.
Sau khi xây dựng tâm lý một phen, cảm giác chột dạ trong lòng anh cũng biến mất, còn cố tình cắm hai tay vào túi quần, đi theo phía sau Tô Mạn, trông có vẻ mình rất có tự tin.
Tô Mạn đi tới bên quầy lễ tân của nhà khách, mời cô gái nhỏ ăn chút hạt dưa và đậu phộng, hai người nói chuyện với nhau. Sau đó từ phía bên cô gái nhỏ này hiểu được cụ thể trong thành có những nhà xưởng nào, lại phân bố ở những khu vực nào.
Sau khi hỏi thăm được thông tin cơ bản, Tô Mạn mới dẫn Thôi Hướng Bắc rời khỏi nhà khách.
“Gần đây có mấy nhà xưởng, anh biết địa chỉ cụ thể không?” Tô Mạn cầm tên xưởng được ghi trên giấy, hỏi.
Thôi Hướng Bắc liếc mắt, trên đó viết xưởng thực phẩm và xưởng may mặc. Hai cái này anh vẫn có chút ấn tượng, vì thế gật đầu, lại lo lắng Tô Mạn sẽ nghi ngờ, mới bảo: “Ừm, hình như tôi có đi ngang qua chỗ cổng của bọn họ.”
Tô Mạn gật đầu: “Vậy thì tốt, làm phiền chủ nhiệm Thôi dẫn tôi đi xem, tôi sẽ đi dạo quanh gần đó.”
Thôi Hướng Bắc dẫn Tô Mạn tới bên xưởng may mặc. Bởi vì trong đầu vẫn luôn có hơi chột dạ, cho nên anh băn khoăn xem nên khiến Tô Mạn không nghi ngờ anh thế nào, kết quả đi rồi đi, cũng đi đến cửa của xưởng may mặc.
Tô Mạn hài lòng khen: “Trí nhớ của chủ nhiệm Thôi cũng tốt thật, vậy mà không đi nhầm đường.”
Thôi Hướng Bắc: “… Có thể là trùng hợp thôi.”
Tô Mạn cũng không rối rắm vấn đề này, mà quan sát cẩn thận xưởng may mặc. Xưởng này chiếm diện tích rất lớn, nhìn vào còn lớn hơn xưởng quần áo trong huyện nhiều. Không hổ là nhà xưởng ở tỉnh, chắc chắn là xưởng lớn cho cả nghìn người. Lại nghĩ đến máy thép được cho là chứa được mấy nghìn người, trống ngực Tô Mạn lại càng đập thình thịch.
Đây đều là thị trường cả.
Tô Mạn đã ra quyết định, đợi sau khi chuyện làm ăn với xưởng làm đồ sắt làm xong, sẽ liên lạc với những nhà xưởng lớn này để làm ăn lâu dài. Hơn nữa không chỉ xưởng đồ gia dụng có thể chào hàng với những người này, mà còn có cả xưởng sản xuất tre trúc của các cô cũng có thể mở, có thể làm ăn với xưởng lương thực ở tỉnh.
Tô Mạn lại kêu Thôi Hướng Bắc dẫn mình tới xưởng lương thực.
Tuy rằng không lớn bằng xưởng may, nhưng đây cũng là xưởng lớn lớn có đến mấy trăm người. Khi hai người đi tới, còn nhìn thấy xe tải lớn đi qua lấy hàng. Các loại thùng giấy và bao vải được chất đầy trên xe.
Tô Mạn nhìn mà trên gương mặt vô thức lộ ra nụ cười.
Thôi Hướng Bắc lén lút nhìn cô, thấy cô vui vẻ như vậy, mới tò mò hỏi: “Xưởng trưởng Tô, sao cô lại vui như vậy?”
“Chủ nhiệm Thôi, sau này đây chính là đối tác của nhà xưởng chúng ta, nếu như có thể bàn chuyện hợp tác thành công với bọn họ. Sau này công xã Bắc Hà chúng ta có thể mở nhiều nhà xưởng hơn, để càng nhiều xã viên trải qua ngày tháng tốt đẹp hơn.” Sau này cô cũng có thể thăng chức tăng lương, sau đó kiếm thêm nhiều điểm thánh mẫu nữa.
Cho nên nhà xưởng trước mặt này không phải là nhà xưởng, mà là một con dê béo núng nính.
Nhìn thấy trong mắt Tô Mạn là ý cười và sự kích động chân thật, trong lòng Thôi Hướng Bắc lại càng chột dạ với suy nghĩ lệch lạc đó của mình hơn. Xưởng trưởng nhỏ thật lòng thật dạ lo lắng cho các đồng chí xã viên, vậy mà anh vì chút suy nghĩ không đâu, khiến xưởng trưởng nhỏ đi nhiều đường như vậy, chậm trễ nhiều thời gian đến thế.
Thôi Hướng Bắc cảm thấy tư tưởng của mình nên nâng cao, nhất định phải nâng cao!
Sau khi sám hối trong lòng, anh đương nhiên cũng không dám nói thật với Tô Mạn về những suy nghĩ lệch lạc có hơi kỳ quái đó trong lòng mình, mà nghiêm túc bảo: “Xưởng trưởng Tô, hay là như vậy, tôi đi tìm bạn mình nghe ngóng cho rõ tình hình ở các nhà xưởng trong tỉnh hộ cô. Cô đừng đi vất vả như vậy, tôi gọi điện hỏi là được, rất nhanh thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận