Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 163 - Rất thành thật




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Mạn đi vào trong văn phòng, dẫn Thôi Hướng Bắc vào: “Đội trưởng Quách, vị này là đồng chí Thôi Hướng Bắc, là thanh niên trí thức mà công xã phân công cho đại đội Đại Kiều Loan chúng ta, bí thư Trình nói để phía bên chú sắp xếp.”
Đội trưởng Quách suýt chút nữa thì phun nước trà ra ngoài, sao đột nhiên lại sắp xếp cho ông một thanh niên trí thức chứ.
Lúc này thực ra đang thời kỳ nông nhàn, cũng không cần sức lao động gì cả. Nhưng khi những thanh niên trí thức này được phân xuống, cũng không phải để bọn họ qua làm việc đồng áng, cho nên người ta phân công người qua, không liên quan đến việc có làm việc đồng áng hay không, người ta chính là được cho qua đây để xây dựng nông thôn.
Nhưng đội trưởng Quách thật sự không biết nên sắp xếp người xây dựng nông thôn kiểu gì.
Ông sờ cằm, đứng dậy, cười nói: “Ôi chà, là đồng chí Thôi Hướng Bắc à, chào mừng chào mừng. Đại đội chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh những thanh niên trí thức có ý chí như các cậu tới đây làm việc. Sau này việc xây dựng ở nông thôn vẫn phải dựa nhiều vào các phần tử trí thức trẻ tuổi các cậu đây. Đi đi đi nào, tôi sắp xếp chỗ ở cho cậu trước đã nhé.”
Đại Kiều Loan cũng không có xây dựng điểm thanh niên trí thức. Lúc này cũng không có căn nhà nào trống, vì thế sắp xếp cho Thôi Hướng Bắc ở trong nhà thím Ngưu.
Thím Ngưu là một người phụ nữ già cô đơn, tuy rằng phòng trong nhà không lớn, nhưng sắp xếp cho một người vào ở cũng thích hợp.
Thím Ngưu vừa nghe sắp sắp xếp cho một người vào nhà ở, hơn nữa còn là thanh niên trí thức từ thành phố tới, cũng mang vẻ mặt tươi cười.
Bà ấy trông thấy đứa trẻ này mặt mũi bầm dập, còn lo lắng bảo: “Trời ơi, sao lại bị thương thành thế này, có phải bị ngã không, người trẻ tuổi đi đường phải cẩn thận chứ cháu, lát nữa thím lấy chút nước ấm cho cháu lau.”
Thôi Hướng Bắc thành thật đáp: “Không phải ngã, là đánh nhau.”
Đại đội trưởng Quách và thím Ngưu: “…”
Thím Ngưu nói: “Bị đánh thành ra như vậy phải chịu thiệt cỡ nào, sau này người trẻ tuổi đừng đánh nhau.”
Thôi Hướng Bắc lại thành thật đáp: “Không chịu thiệt, mười mấy người đánh một mình cháu, một tên trong số đó còn ngã bể đầu.”
“…” Lần này, thím Ngưu không thể tiếp tục được nữa, thậm chí còn nhìn về phía đại đội trưởng Quách với vẻ hơi khẩn trương.
Đánh nhau với mười mấy người, tính phải nóng cỡ nào.
Thím Ngưu lo lắng cái thân thể nhỏ bé này của mình không thể chịu nổi một cú đấm người của người ta.
Đại đội trưởng Quách cũng rất bất ngờ về chân tướng này. Nhưng lúc này cũng không thể dẫn người đi. Dù sao cũng không có nơi nào để sắp xếp nữa, vì thế cười bảo: “Không sao đâu, người trẻ tuổi ấy mà, kích động là điều khó tránh khỏi. Sau này sẽ trưởng thành trong lúc lao động thôi. Đồng chí Thôi Hướng Bắc, cậu trước nghỉ ngơi ở bên thím Ngưu này nhé, lát nữa cầm hộp cơm tới nhà ăn lấy cơm. Thức ăn ở nông thôn chúng tôi hơi kém, cậu cần phải thích ứng.”
“Không sao, ăn cái gì cũng được, cháu ở phòng nào đây?”
Thím Ngưu chỉ vào một căn phòng, Thôi Hướng Bắc xách đồ đi vào phòng.
Đợi người vào phòng rồi, thím Ngưu kéo đại đội trưởng Quách và Tô Mạn ra ngoài.
“Thằng bé này thật sự là thanh niên trí thức sao? Sao nhìn thế nào cũng không giống vậy.”
Đại đội trưởng Quách cũng nhìn Tô Mạn với vẻ mặt mơ hồ: “Tô Mạn, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Mạn ho khan, nói lại chuyện đã xảy ra ở huyện một lần, sau đó an ủi bọn họ: “Người trẻ tuổi ấy mà, có hơi nóng tính. Quen rồi là tốt ngay thôi. Còn nữa, người này đã đến đại đội chúng ta rồi. Nếu như thật sự gây chuyện, chúng ta còn có thể sợ anh ta được sao? Thím Ngưu, thím đừng sợ, nếu như anh ta nổi cáu với thím, thím cứ kêu một tiếng, cháu kêu ba ông anh nhà cháu qua ngay.”
Nghe được lời nói của Tô Mạn, lúc này thím Ngưu mới yên tâm, nhưng lại nghĩ đến một thanh niên mười mấy tuổi người ta xa xứ tới nơi này, cũng thật đáng thương, lại bảo: “Bỏ đi, cũng không có gì, chắc hẳn sẽ không gây chuyện đâu.”
Sau khi sắp xếp xong cho người ta, Tô Mạn mới xem như hoàn thành nhiệm vụ, trở về đến phía bên nhà họ Tô. Gần đây người trong nhà ngược lại cũng yên tĩnh, không cãi nhau nhiều cho lắm.
Tô Mạn đưa đường đỏ và bột gạo mang từ trong huyện về cho Lý Xuân Hoa, kêu bà bình thường tự mình ăn, cũng bồi bổ sức lực cho người trong nhà.
“Đợi qua đợt này con sẽ lấy thêm ít bột ớt về, khi trời lạnh ăn một chút sẽ ấm hơn.”
Lý Xuân Hoa vui vẻ cất đồ đi. Lúc này trong lòng bà vô cùng tốt đẹp, trước đây thì ngưỡng mộ những gia đình cán bộ người ta thi thoảng nhận được đồ tốt, còn nhà mình không có hy vọng gì. Bây giờ nhà mình cũng có hy vọng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận