Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 789 - Kết hôn 4




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Bấy giờ người ta không quá thích mang trang sức, rất nhiều cô gái nhỏ tình nguyện mua quần áo xinh đẹp cũng không mua thứ này, cho nên buôn bán cũng không phải tốt lắm.
Thôi Hướng Bắc nhìn chằm chằm một chiếc nhẫn nhỏ màu bạc trắng trong quầy, ngay cả mặt nhẫn cũng không có, một vòng nhẫn đơn giản. Chỉ là bên trên có vài hoa văn giống như vân nước.
Anh nhìn trong chốc lát, không biết như thế nào, cứ cảm thấy rất thích hợp với Tô Mạn. Cô chưa bao giờ mang mấy thứ này, nhưng dường như Thôi Hướng Bắc cảm thấy mình nên mua.
“Tôi muốn chiếc này.”
Khi Thôi Hướng Bắc trở lại Nam Bình bầu trời đã sắp tối đen.
Tô Mạn vừa nghe thấy động tĩnh, ở dưới lầu tới đón anh, cười nói: “Thôi Hướng Bắc, em còn tưởng rằng anh đào hôn đấy. Còn nghĩ nếu buổi tối anh không trở lại, có phải em phải đi đuổi theo chồng nhỏ bỏ trốn không.”
“Anh còn lâu mới bỏ trốn.” Thôi Hướng Bắc bế cô một cái, sau đó mang đồ từ trong xe ra ngoài.
Tô Mạn vừa thấy, giật mình nói: “Thôi Hướng Bắc, anh như vậy là muốn dọn sạch công ty bách hóa hả?”
“Anh còn cảm thấy mua quá ít. Nếu anh tự mình mua cho phòng tân hôn, còn phải bố trí đồ đạc trong phòng tân hôn nữa.”
Tô Mạn nói: “Anh mua phòng tân hôn cái gì hả, anh đây là gả cho em, anh không biết sao?”
Thôi Hướng Bắc: “…Nói cũng đúng.” Dù sao kết hôn là được, quản cái gì mà ai gả ai cưới chứ đều giống nhau mà.
Tô Mạn: “…”
Tuy rằng đồ đạc nhiều, nhưng lực tay của Thôi Hướng Bắc lớn, một mình xách về nhà.
Lý Xuân Hoa mở cửa mới biết anh mua nhiều đồ như vậy, vội vàng đi đỡ lấy.
Cái gì mà chăn đệm ga giường thì thôi không cần nói, Tô Mạn kết hôn phải mặc quần áo Lê-nin. Còn có ấm nước nóng, ly nước cũng mua mới, cái này giống như mua sắm cho phòng tân hôn để kết hôn vậy. Ngay cả khăn mặt cũng chuẩn bị.
“Sao để cháu đi mua vậy, ôi chao, mua nhiều đồ như vậy, xài hết bao nhiêu tiền hả.” Lý Xuân Hoa thật đau lòng. Tiền của con rể không phải là tiền của con gái sao, bà sống cùng con gái, số tiền này tiêu ra ngoài, cũng giống như tiêu tiền của bà vậy: “Mẹ đã gọi điện thoại cho các anh con, bọn nó biết cần mua đồ gì.” Dù sao tiêu tiền của con trai bà không đau lòng.
Thôi Hướng Bắc nhếch miệng cười: “Những đồ cháu mua đều cần mà.”
Tô Mạn nói: “Đúng, đúng vậy, coi như đồ cưới.”
Lý Xuân Hoa: “…”
Thôi Hướng Bắc nở nụ cười: “Cái này chưa tính là đồ cưới đâu, anh chuẩn bị cho em một thứ khác.”
Anh lại lấy ra đồng hồ và radio. Những món này đều là vật lớn.
Cũng chỉ điều kiện trong nhà tốt mới có thể mua những thứ này.
Tô Mạn vừa thấy: “Cái này cũng thật sự tốn không ít tiền. Đồng chí Thôi Hướng Bắc, ngày đó kết hôn anh còn có thể giao tiền tiết kiệm cho em sao?”
Thôi Hướng Bắc có chút ngượng ngùng: “Xài hết rồi… Nhưng anh vẫn có thể kiếm.”
“…” Tô Mạn suy nghĩ nếu không phải vì tiêu hết tiền rồi, đoán là không chỉ mua từng ấy đâu. May là Thôi Hướng Bắc không phải giám đốc bá đạo, nếu không còn không mua cả công ty bách hóa của người ta à.
Lúc này trái tim của Lý Xuân Hoa giống như bị đâm thọc vậy: “Ôi thôi cháu mua mấy cái này làm gì, tốn nhiều tiền như vậy…”
Thôi Hướng Bắc nói: “Cháu nghĩ chú và thím ở nhà có thể nghe radio giải buồn. Đồng hồ thì người khác đều có, Tô Mạn cũng phải có.”
Điều này nhưng khiến Lý Xuân Hoa cảm động nói không nên lời. Đau lòng thì đau lòng, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
Tô Thu Nguyệt thì đang cảm khái: “Tiểu Thôi à, cậu không đủ tiêu chuẩn rồi. Cậu vừa tới như vậy, cậu bảo người chị là tôi sau này làm sao gả ra ngoài đây. Chị mang ai trở về, mẹ chị cũng chướng mắt.”
“Đi chết đi.” Lý Xuân Hoa chọt đầu của cô. “Cũng không tìm một người, còn lo lắng trước nữa.”
Tô Thu Nguyệt hì hì chui vào trong phòng.
Lý Xuân Hoa vẫn đang cầm đồ dặn dò Thôi Hướng Bắc: “Về sau vẫn không thể tiêu tiền lung tung, phải học cha các con. Phải biết sinh hoạt.”
Tô Thiết Sơn ngồi ở một bên: “Đúng, nghe mẹ các con đi.”
Ăn cơm chiều, Thôi Hướng Bắc điều chỉnh thử radio cho hai ông bà cụ tốt rồi, Lý Xuân Hoa đi đùa nghịch radio đó với Tô Thiết Sơn. Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Tô Mạn đang xem tài liệu tìm hiểu kỹ thuật nuôi dưỡng, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Cô mở ra vừa nhìn, phát hiện là Thôi Hướng Bắc. Kinh ngạc nhướng lông mày.
Bình thường giả bộ đàng hoàng, trừ phi là cô lén lút vào phòng, nếu không ngay cả phòng của cô người này cũng không tiến thêm một bước, giống như một lão già cứng nhắc quy củ vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận