Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 295 - Đãi ngộ khác biệt




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tài xế Lưu mang vẻ mặt được quan tâm mà sợ, trước đây ông ta đã cùng lãnh đạo tới tiệm cơm quốc doanh ở huyện, được trải nghiệm thái độ phục vụ của các nhân viên phục vụ trong đó. Bây giờ nhân viên phục vụ ở tỉnh lớn người ta lại lễ phép với bọn họ như vậy, đương nhiên là thấy kinh ngạc rồi.
Tô Mạn chỉ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó lại nhìn về phía đồ gia dụng nhà mình được kéo tới đây, trong lòng hiểu ra chút gì đó, mới đáp với vẻ mặt tự nhiên “Không cần đâu, trưa nay chúng tôi ăn cơm, thêm ba phần cải trắng hầm thịt lợn.”
Phục vụ viên đó nhỏ giọng hỏi: “Hay là thêm chút thịt kho tàu nhé, còn thừa một ít này.”
Đồng chí vừa chọn thịt kho tàu nhìn qua: “…” Chúng tôi nghe thấy đấy nhé!
Tô Mạn cười đáp: “Cảm ơn đồng chí, không cần đâu, chúng tôi tới tiệm quốc doanh, ăn đơn giản chút là được.” Mấu chốt đây là chi phí do nhà nước thanh toán, không thể tiêu như vậy được.
Nhân viên phục vụ thấy thế có hơi mất mát, nhưng vẫn nhanh chóng giúp đám người Tô Mạn chọn món. Đợi sau khi đồ ăn lên tới, ba người vừa bưng bát đũa định ăn, thì nhân viên phục vụ đó lại sáp tới: “Đồng chí, đống đồ gia dụng ở bên ngoài đó, là các cô mua sao? Mua ở đâu thế, có cách nào không? Một lần mua nhiều như vậy, chắc chắn không dễ đâu nhỉ.”
….
Bây giờ ở tỉnh lỵ, cho dù gia đình có điều kiện không tệ cũng sẽ không lập tức mua một bộ đồ gia dụng trở về, ngược lại cũng có người đi tới chợ đồ cũ để tìm kiếm.
Nhưng rất nhiều đồ gia dụng ở chợ đồ cũ đều là hàng từ trước khi dựng nước, tuy rằng trong tương lai sẽ là đồ cổ, nhưng người ở thời điểm này lại cảm thấy như vậy là quá xưa rồi, không mới mẻ, lại còn cũ, đặt ở trong nhà cũng không có khí thế. Ngược lại còn chẳng bằng đồ gia dụng làm ra từ gỗ mới như vậy, trông thì mới, cũng có thể dùng trong thời gian dài hơn.
Nhưng đồ gia dụng như vây, ở tỉnh lị cũng không phải thứ dễ dàng mua được mà cần có phiếu. Hơn nữa phiếu cũng không nhiều. Mỗi lần hoặc là mua cái bàn về, hoặc là mua cái ghế về. Muốn mua một tủ quần áo, vậy còn cần phải đợi đến khi kết hôn. Có những gia đình thậm chí ngay cả kết hôn cũng không thể mua được.
Cho nên ngay cả đồng chí nhân viên phục vụ của tiệm cơm quốc doanh vẫn luôn để mắt quá đỉnh đầu, nhìn thấy một xe chở đồ gia dụng đặt ở bên ngoài kia, đôi mắt cũng hạ thấp xuống vài phần, cảm thấy ba người này chắc chắn có cách, bằng không không thể mua được nhiều như vậy.
Thời buổi hiện tại, người có tiền không tính là gì, có những cách mua được đồ tốt này mới được xem là người có năng lực. Bọn họ thân là nhân viên phục vụ, tại sao có thể hô to gọi nhỏ với những người khác tới ăn cơm? Còn không phải bởi vì trong tay nắm đồ ăn hay sao? Muốn ăn được đồ tốt, nếu như đắc tội với nhân viên phục vụ, cho dù anh có cầm tiền và phiếu thì cũng không thể ăn được đồ tốt, nói không có chính là không có.
Cho nên vài lời tốt đẹp vừa rồi của nhân viên phục vụ này, cũng là muốn làm quen trước, rồi lại tìm người ta hỏi thăm xem sao. Kết quả đám người Tô Mạn vô cùng cố chấp, lại lo lắng ăn xong cơm người ta sẽ bỏ đi, cho nên không nhịn được mà tới nghe ngóng.
Tài xế Lưu không hiểu những chuyện này, chỉ cúi đầu ăn cơm, Tô Mạn và Thôi Hướng Bắc đưa mắt nhìn nhau, Thôi Hướng Bắc không thích nói chuyện với nữ đồng chí, nên không mở miệng.
Tô Mạn cười đáp: “Đây là của nhà xưởng chúng tôi sản xuất.”
Nhân viên phục vụ vừa nghe cô nói như vậy, lập tức lộ ra vẻ vui sướng.
Người của xưởng gia dụng à, vậy thật đúng là có cách rồi.
Cô ta lập tức ngồi bên cạnh Tô Mạn: “Đồng chí, các cô là người của xưởng gia dụng sao? Ôi trời, trước đây cũng chưa từng thấy các cô qua đây ăn cơm, nên không nhận ra ngay lập tức được.”
Tô Mạn cười đáp: “Chúng tôi không phải người ở xưởng gia dụng trong tỉnh, mà là từ bên dưới qua đây.”
Nhân viên phục vụ cũng chẳng quan tâm bọn họ tới từ nơi nào, chỉ cần có thể lấy được đồ gia dụng là được, nên nhỏ giọng nói: “Đồng chí, nếu như chúng tôi muốn lấy chút gia dụng, các cô xem có thể giúp được một chút hay không, chúng tôi cũng không nhờ giúp đỡ không công đâu, tiền và phiếu chúng tôi có hết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận