Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 623 - Gặp lại




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
“Tranh thủ sự giúp đỡ của tỉnh?” Phó cán bộ chuyên trách Lâm nhìn bọn họ.
Mấy cái trước, ông ấy còn miễn cưỡng có thể đồng ý, cái sau tranh thủ sự giúp đỡ của tỉnh… Tỷ lệ này quá nhỏ.
Huyện trưởng Triệu nói: “Chuyên khu bên đây chỉ cần kéo một chút, bọn tôi cũng sẽ sử dụng lực lượng từ nhiều phương diện khác nhau.”
“Tôi phải thương lượng với bí thư Hải một chút.”
Phó cán bộ chuyên trách Lâm để hai người chờ ở trong văn phòng, bản thân ông đến văn phòng của bí thư Hải.
Ông ấy vừa đi, huyện trưởng Triệu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Tô, cháu cảm thấy có thể thành công không?”
“Tám chín phần mười.” Bí thư Hải chính là cán bộ chuyên trách Hải trước kia, có quan hệ tốt với phó cán bộ chuyên trách Lâm.
Một lát sau, bí thư Hải đi theo phó cán bộ chuyên trách Lâm cùng lại đây. Tô Mạn vừa thấy, còn là người quen.
Bí thư Hải nhìn thấy Tô Mạn, cũng là vẻ mặt tươi cười, đầu tiên là chào hỏi Triệu Quốc Bình, sau đó nói với Tô Mạn: “Xưởng trưởng Tô, đã lâu không gặp.”
Tô Mạn cười nói: “Bí thư Hải, lần trước cháu cũng không nhận ra đấy.”
“Ha ha ha, đó là cố ý không cho cháu nhận ra. Nhưng các cháu cũng không làm cho bọn chú thất vọng, nhà xưởng làm tốt lắm.”
Huyện trưởng Triệu thấy thế, thầm nghĩ Tô Mạn này quan hệ còn rất rộng. Quen biết nhiều người trong chuyên khu như vậy.

Bí thư Hải đã nghe cán bộ chuyên trách Lâm nói về quyết định của Tô Mạn bọn họ.
Bí thư Hải và cán bộ chuyên trách Lâm có thể làm bạn bè nhiều năm như vậy, đương nhiên rất nhiều quan niệm cũng gần giống nhau. Ông ta không phải loại người cứng nhắc bảo thủ. Cũng rất thích ý nhìn người phía dưới lăn qua lăn lại.
Nhưng chuyện của Nam Bình quả thật không tính là việc nhỏ.
Lời Tô Mạn nói có lý, nhưng đó đều là chỗ tốt sau khi thành công, nếu quê hương đồ gia dụng Nam Bình không dựng lên được, nhưng phô trương lớn như vậy, đến lúc đó chính là một trò cười. Còn có thể khiến các đơn vị phía dưới khác không phục. Cảm thấy chuyên khu nâng đỡ một xưởng gia dụng Nam Bình, còn không bằng đến nâng đỡ đơn vị lớn khác, ví dụ như nhà máy thép Tiểu Dã.
Cũng may Tô Mạn cũng có chuẩn bị mà đến.
Mang đến cả bản đồ đất nước. Sau đó chỉ vào một vài tỉnh bên trên cho bí thư Hải xem, lấy chuyên khu Trung bộ và trung khu Bắc bộ phân chia cùng một chỗ: “Chúng cháu cũng không cần hướng nam, chỉ cần giữ lấy 10% thị trường của một phần nhỏ chuyên khu, nuôi sống mấy vạn người Nam Bình đều không thành vấn đề.”
Đây vẫn là Tô Mạn dựa theo trình độ tiêu dùng của thời đại này dè dặt phỏng đoán. Nếu dựa theo trình độ tiêu dùng của tương lai, chỉ cần mỗi một góc tư thôi, đừng nói nhà xưởng vạn người, nhà xưởng mười vạn người cũng không có vấn đề gì.
“Mấy khu của Hoa Châu đều có tài nguyên rừng, nếu muốn xây dựng quê hương đồ gia dụng Nam Bình, nhu cầu gỗ lại lớn hơn nữa, đến lúc đó còn phải xây dựng xưởng gỗ ở nơi khác. Chúng cháu đây cũng vì phù hợp với mục tiêu thịnh vượng chung.”
Bí thư Hải nhìn tấm bản đồ đó, thở phào nhẹ nhõm: “Đồng chí Quốc Bình, Tiểu Tô, chuyên khu bên này tạm thời có thể đồng ý mấy cái trước của mọi người. Nhưng để tranh thủ cho tỉnh ủng hộ hạng mục đồ gia dụng Nam Bình, trong chuyên khu bọn chú còn phải nghiên cứu thảo luận một chút. Dù sao chú và cán bộ chuyên trách Lâm cũng không thể đại biểu khu Hoa Châu. Còn cần thương lượng với các cán bộ khác.”
Huyện trưởng Triệu và Tô Mạn nghe vậy, vui sướng liếc nhìn nhau.
Huyện trưởng Triệu nhanh chóng nói: “Chúng tôi có thể đợi tin tức tốt của chuyên khu, chỉ cần chuyên khu nguyện ý suy xét, chúng tôi đã vô cùng cảm kích.”
Tô Mạn vui vẻ nói: “Vừa khéo ngày mai cháu và huyện trưởng Triệu mới trở về, đúng lúc có thể chờ tin tức.”
Đây là phải chờ được tin tức lại trở về à.
Bí thư Hải nói: “Sốt ruột như vậy?”
“Sốt ruột chứ, người dân Nam Bình chúng cháu đều biết chuyện này, đều ở nhà ngóng trông tin tức tốt mà. Cháu không thể trở về khiến dân chúng thất vọng được.”
Bí thư Hải lập tức nói với cán bộ chuyên trách Lâm: “Ông Lâm, người Nam Bình có phải đều học theo ông không, đều cố chấp như vậy. Vậy nếu ngày mai không nhận được một kết luận, chúng ta còn thật có lỗi với người dân Nam Bình.”
Huyện trưởng Triệu: “…” Cái này cũng không phải là tôi nói nhé.
Bí thư Hải ngoảnh đầu lại nói: “Mọi người đi về trước, ngày mai buổi chiều lại đây.”
Huyện trưởng Triệu lập tức đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận