Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 234 - Phụ giúp




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu em chồng chủ động có quan hệ sống chung tốt đẹp với cô ta, đương nhiên Lâm Tuyết Cúc thuận thế tiếp nhận rồi, hơn nữa còn cố gắng ôn hòa nói lời cảm ơn với cô em chồng: “Ôi em gái lớn, vậy về sau có lẽ phiền em rồi. Em dù sao cũng là người có bằng cấp cao nhất trong bọn chị, giao con cho em chị yên tâm.”
Tô Thu Nguyệt đều đã chuẩn bị tốt rằng mình sẽ chiến đấu với chị dâu cả, không nghĩ tới thái độ của cô ta lại rất tốt, nhất thời vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô ta, cho rằng cô ta uống lộn thuốc rồi.
Lâm Tuyết Cúc nói: “Em gái em nhìn gì vậy?”
“Chị khác rất nhiều.” Rất kỳ lạ, không quen.
Lâm Tuyết Cúc sờ đầu tóc ngắn của mình, làm bộ làm tịch nói: “Từ sau khi vào tổ chức, tư tưởng giác ngộ của chị cứ liên tục được nâng cao. Người có thể làm cán bộ đều như vậy.”
Tô Thu Nguyệt: “…”

Sau khi thu xếp công việc nghỉ đông cho Tô Thu Nguyệt, Tô Mạn bắt đầu mau mau làm việc cho công xã. Bây giờ người khác cũng không bận rộn, chỉ có cô bận bịu trong xưởng. Nhà máy của bên huyện không ngừng, cô bên này cũng không thể ngừng. Trên đường còn rất lạnh. Cũng may cô mua quần áo giữ ấm mặc ở bên trong áo bông của mình. Lại quấn khăn quàng cổ, ngược lại cũng không khó chịu như vậy.
Vốn nghĩ sáng sớm thế chỉ có một mình mình. Kết quả mới rời khỏi đội, lại nhìn thấy một bóng dáng ở phía trước mình.
Người này đi trong tuyết cũng không thành thật, đi bước lớn bước lớn, đi từng bước còn dùng chân đá tuyết trắng trên mặt đất. Đá một mảnh bông tuyết bay lên.
Đoán chừng người phía trước nghe thấy tiếng tuyết kẽo cà kẽo kẹt trên mặt đất, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì thấy Tô Mạn trùm kín mít.
Tô Mạn nói: “Thanh niên trí thức Thôi, sớm như vậy anh cũng đi ra ngoài à, muốn vào trong huyện hả?”
Lúc này trên người Thôi Hướng Bắc không có mùi hôi, rất điềm tĩnh gật đầu.
Tô Mạn bước qua, vừa đi vừa nói: “Trời lạnh cũng không có việc gì, sao anh không quay về ăn tết. Không phải thanh niên trí thức đều có thể về đón năm mới sao?”
Bây giờ vẫn chưa phải thời đại rất nhiều thanh niên trí thức bị cưỡng chế xuống nông thôn, lúc này phạm vi hoạt động của thanh niên trí thức vẫn rất tự do. Đặc biệt là khi không có việc nhà nông gì.
Thôi Hướng Bắc nói: “Quá xa phiền phức.”
Tô Mạn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không nhiều lời. Lại thấy anh xách túi hành lý: “Vậy anh còn ở bên ngoài à. Không vào trong huyện chơi hả?”
“…” Thôi Hướng Bắc im lặng một hồi. Đương nhiên không tới huyện chơi. Anh đã mua sách để về xem xong rồi. Anh còn phải tiếp tục tới nơi có mùi kia để học tập thực tế.
“Tới nhà họ hàng ở vài ngày.”
Ngược lại Tô Mạn không nghĩ tới anh còn họ hàng ở bên cạnh. Gật đầu: “Vậy chúc anh chơi vui vẻ nhé.”
Thôi Hướng Bắc: “…”
Hai người câu được câu không trò chuyện tán gẫu, tới công xã đều tự tách ra.
Sau khi lên xe, trong lòng Thôi Hướng Bắc cứ rối rắm mãi. Có hơi không muốn đi, nhưng lại không thể không đi.
Con người anh tính tình bướng bỉnh, đã quyết định làm một chuyện gì, thì nhất định phải làm được.
Lúc trước đầu óc nóng lên nói muốn nuôi lợn, sách cũng mua rồi. Cũng loanh quanh trang trại nuôi lợn. Còn mở miệng với chú Cố bọn họ. Bây giờ cũng không thể buông bỏ được.
Hơn nữa lần trước công nhân của trang trại nuôi lợn đó cũng nói. Làm những công việc lặt vặt kia đều là công nhân cơ sở, trong xưởng bọn họ còn có nhân viên chỉ đạo kỹ thuật, nhân viên chỉ đạo kỹ thuật người ta, chỉ tiến hành chỉ đạo kỹ thuật mà thôi, bình thường rất ít tiếp xúc với lợn.
Bởi vì tin tức này, Thôi Hướng Bắc lại hạ quyết tâm muốn học, cắn răng học được kỹ thuật, sau này tranh thủ làm nhân viên chỉ đạo kỹ thuật, sẽ không cần tự mình xuống trang trại làm này nọ nữa.
Đương nhiên, thật ra bây giờ anh quay đầu ngẫm lại, sẽ không hiểu nổi sao lúc trước muốn đi nuôi lợn…

Lần này lấy phiếu điểm, Tô Mạn lại thật sự không để Tô Thu Nguyệt đi lấy. Tự cô vào trong trường cấp ba nhận về nhà.
Nhìn thành tích một hồi, lông mày bỗng chốc nhướng lên một chút.
Bởi vì thành tích của Tô Thu Nguyệt ngược lại tốt hơn cô nghĩ nhiều. Phiếu điểm lần trước, phải nói là vô cùng thê thảm. Trên cơ bản không đạt tiêu chuẩn. Bây giờ mỗi một môn đều đạt tới mức tiêu chuẩn. Không ngờ tiến bộ khá lớn.
Chứng tỏ rằng thật sự tốn tâm tư trong trường học.
Nếu đã để tâm, Tô Mạn cũng không định để cô ta đánh mất thể diện trước mặt người nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận