Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 338 - Tránh hiềm nghi




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Gần đây anh vẫn luôn bận rộn chạy cả hai bên, cơ hội gặp Tô Mạn rất ít, hôm nay vừa vặn nghe Tô Đại Trụ nói em gái anh ta sắp tham gia thi đại học, cho nên mới qua đây xem có thể gặp Tô Mạn nói vài câu hay không. Vừa rồi anh nhìn chiếc xe đó, cũng không phải đang cảm thấy mất mát, mà là nghĩ chiếc xe này nhỏ như vậy, sao có thể chứa được nhiều người như thế. Anh cảm thấy sau này có thể nghĩ cách chuyển một chiếc xe tải lớn về bên công xã Bắc Hà, dù sao ở bên xưởng nung gạch số một cũng có nhiều xe.
Tô Mạn cười đáp: “Chuyện kỹ thuật cứ từ từ làm, không cần gấp, thực ra bây giờ thành tích của chủ nhiệm Thôi rất tốt, ngay cả nhiều sinh viên đại học cũng không đuổi kịp anh.”
Thôi Hướng Bắc có thói quen khiêm tốn ở trước mặt Tô Mạn, chỉ thuận miệng đáp: “Thực ra vẫn là học đại học tốt hơn, học đại học có thể học được kiến thức uyên thâm hơn.”
Tô Mạn: “… Hay là.. xem xem trong đơn vị có thể giúp anh sắp xếp được hay không, rồi năm sau anh lại đi tham gia thi đại học đi? Bây giờ dù sao tuổi tác của anh cũng không tính là lớn, vẫn có thể tiếp tục được mà. Cứ chăm chỉ ôn tập, cơ hội thi đỗ vẫn rất lớn.” Cô lặng lẽ tính thời gian, nếu như Thôi Hướng Bắc thuận lợi thi đỗ, có khả năng sẽ vừa vặn tốt nghiệp đại học trước cuộc vận động đó một năm, cũng không biết đó là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.
Thôi Hướng Bắc lắc đầu: “Không thi nữa, bây giờ tôi thích công việc ở phương diện nghiên cứu kỹ thuật hơn, không muốn ôm sách giáo khoa nữa.”
Tô Mạn cảm thấy đồng chí Thôi Hướng Bắc này có hơi khó khuyên, mới bảo: “Vậy anh cũng đừng mất mát, mỗi người đều có con đường thích hợp của riêng mình.”
Lúc này Thôi Hướng Bắc mới nghe ra được Tô Mạn là đang an ủi mình, anh nhìn cô với vẻ mơ hồ, sau đó gãi tai một cách mất tự nhiên: “Tôi không mất mát, tôi cũng đã từng tham gia thi đại học, thi cũng không tệ, nếu không phải sau đó mất giấy thông báo trúng tuyển trường đại học, thì có khả năng tôi cũng đang học đại học rồi.”
Tô Mạn nghe được lời này, lập tức nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: “Anh đã từng thi đỗ đại học rồi sao?”
Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Tôi lệch khoa, nhưng thành tích khoa học tự nhiên cũng không tệ, cho nên điểm số cũng không thấp… thi được vào trường học cũng không tệ.”
Tô Mạn nhìn anh, trong lòng có hơi thông cảm, cô cũng biết giá trị của giấy báo đại học đó của Thôi Hướng Bắc.
Đến ngay cả bản thân cô, nếu không có đủ thời gian đi ôn tập, cô cũng không thể đảm bảo mình có thể thi đỗ đại học ở thời đại này. Càng đừng nói đến thi vào trường đại học rất tốt. Dù sao ở thời đại này, trường đại học quá ít, danh sách trúng tuyển cũng rất ít, mấu chốt là đề thi còn vô cùng khó.
Lúc này, hình tượng của Thôi Hướng Bắc ở trong lòng cô lại xuất hiện sự thay đổi, trước là sự thay đổi từ một thanh niên mắc hội chứng tuổi dậy thì đến thanh niên trí thức tích cực hướng lên, bây giờ lại là hình tượng nhân vật bất hạnh của thời đại tích cực tiến lên, chống lại số phận.
Thôi Hướng Bắc bị Tô Mạn nhìn đến có hơi ngại ngùng: “Xưởng trưởng Tô, tôi đi làm việc trước nhé.”
Tô Mạn mỉm cười, đáp: “Đi đi, hy vọng chủ nhiệm Thôi lại nung ra được loại gạch tốt hơn.”

Hai ngày sau khi thi đại học kết thúc, sinh viên tốt nghiệp cấp ba ở công xã Bắc Hà cũng không hề thả lỏng, ngược lại vẫn tiếp tục ở trường học ôn tập bài học, chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi tuyển dụng kế tiếp.
Mà Tô Mạn cũng bắt đầu công tác chuẩn bị ra đề.
Cô cũng không định tự mình ra đề, dù sao loại chuyện này rất dễ bị người nắm được điểm yếu, cho nên cô định tìm những giáo viên khác ra đề.
Vừa vặn bây giờ trường học đang nghỉ hè, các giáo viên nhàn rỗi, nên Tô Mạn mời giáo viên ở cả trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông tới, nhờ bọn họ ra đề giống như thi đại học. Mọi người sẽ ra đề trong một văn phòng, sau đó cũng không thể về nhà, đợi sau khi kỳ thi tuyển dụng kết thúc, mới có thể về nhà.
….
Bởi vì Tô Thu Nguyệt cũng báo danh tham gia cạnh tranh, nên Tô Mạn phải tránh nghi ngờ một cách thích đáng. Để đảm bảo tính công bằng công chính, thời gian ra đề, ngay cả Tô Mạn cũng sẽ không đi tới gần văn phòng đó và ký túc xá giáo viên, mà là mời bí thư Trình thi thoảng đi giám sát một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận