Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 745 - Đến thăm




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Đợi sau khi ông James đi ra, trưởng phòng Hách vội vàng tiếp đón, nói với ông ta rằng còn có người đang đợi.
Ông James tiếc nuối đáp: “Xin lỗi, tôi đã đồng ý với cô đây rồi, cần đến tham quan công xưởng của cô ấy. Lịch hẹn hôm nay có thể phải đổi thời gian rồi.”
Nghe thấy lời này, trưởng phòng Hách cũng sững sờ.
Tô Mạn cười nói: “Có thể là ngài James tò mò về công nghiệp gia dụng của chúng tôi. Chúng tôi có một xưởng chi nhánh ở tỉnh, đi một chuyến sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Giỏi thật, thực sự quá giỏi.
Lúc này trưởng phòng Hách tràn đầy khâm phục. Thế mà Nam Bình lại có thế khiến một nhà tư bản lòng đầy lợi ích dành thời gian đến thăm công xưởng.
Đương nhiên là trưởng phòng Hách không cản chuyện này, chỉ có điều cần phải bố trí người của ban đối ngoại đi theo. Dẫu sao không thể để người ngoại quốc tùy tiện đi linh tinh.
Người của ban đối ngoại sắp xếp xe, trưởng phòng Hách và vệ sĩ đi theo ông James trên một chiếc xe, Tô Mạn thì lái xe đưa huyện trưởng Triệu và bí thư Cao đi.
Cho tới lúc lên xe, cuối cùng bí thư Cao và huyện trưởng Triệu cũng tìm được cơ hội để nói chuyện.
Hai người nhịn lâu lắm rồi.
Bí thư Cao vội vàng nói: “Tiểu Tô à, rốt cuộc chuyện này là thế nào. Sao mà bỗng nhiên lại đến xưởng gia dụng của chúng ta tham quan.”
Huyện trưởng Triệu đáp: “Đúng thế, vừa nãy các cháu nói gì thế?”
Tô Mạn cười đáp: “Bí thư Cao, huyện trưởng Triệu, cơ hội thuộc về Nam Bình chúng ta tới rồi.”
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu liếc nhau, sau đó đồng thanh: “Cơ hội gì?”
“Ngài James thế mà lại muốn nhập khẩu đồ gia dụng trong nước của chúng ta về bán. Khi ông ấy biết cháu mở xưởng gia dụng, đãcảm thấy rất có hứng thú với đồ gia dụng của chúng ta. Vừa rồi ông ấy có hỏi cháu vài chuyện về xưởng gia dụng, cháu đã lựa mấy lời tốt đẹp để nói. Sau khi ông ấy biết được thực lực của xưởng gia dụng thì vô cùng có hứng thú. Ông ấy tiết lộ ý muốn nhập khẩu đồ gia dụng từ xưởng chúng ta về nước họ. Vậy nên mới muốn đến xem xưởng gia dụng của chúng ta.”
Lại thêm một lần nữa hai người cảm thấy có miếng bánh có nhân rơi vào đầu. Miếng bánh có nhân này to hơn cái lần xưởng gia dụng tỉnh làm xưởng chi nhánh của bọn họ.
Bí thư Cao căng thẳng đến nỗi lắp ba lắp bắp: “Vậy, vậy vừa nãy chúng ta không bàn chuyện dây chuyền sản xuất mà là bàn chuyện này?”
Tô Mạn nói: “Đúng vậy, ông James cứ muốn nói chuyện này. Lúc đó cháu còn suy ngẫm, nếu như chuyện xuất khẩu thành công, không phải chúng ta đã trở thành đối tác hợp tác ư? Đến lúc đó đừng nói là một dây chuyền sản xuất, hai cái cũng không thành vấn đề. Các chú nghĩ xem, vừa rồi ông ấy chỉ cho chúng ta nửa tiếng để nói chuyện, đến cả thời gian nói về giá tiền cũng không đủ, rõ ràng là không sẵn sàng giúp đỡ. Thế mà bây giờ lại bằng lòng đi với chúng ta đến xưởng, hiển nhiên là càng có hứng thú với xưởng của chúng ta hơn. Vậy nên chỉ cần nắm chắc được cơ hội này thì đừng nói là dây chuyền sản xuất, sau này đồ gia dụng của Nam Bình chúng ta có thể xuất khẩu ra nước ngoài rồi.”
Bí thư Cao và huyện trưởng Triệu căng thẳng đến nỗi hô hấp có phần gấp gáp hơn chút.
Xuất khẩu không phải chuyện dễ dàng. Mấy người ngoại quốc đó coi thường sản phẩm mà bọn họ sản xuất. Mỗi năm trong nước thiếu hụt ngoại hối chính là vì không có nhiều thứ có thể xuất khẩu.
Nếu như đồ gia dụng Nam Bình có thể xuất khẩu, vậy cũng là giành lấy vẻ vang cho đất nước. Hơn nữa còn có thể kiếm ngoại hối.
Nghĩ đến chuyện này mà hai người kích động đến mặt đỏ tía tai. Cảm thấy Nam Bình của bản thân thật là may mắn.
Không không không, vẫn là Tiểu Tô may mắn, đi bên cạnh cô ấy thì có miếng bánh có nhân rơi từ trên trời xuống.
Thế là hai người cũng không hối thúc chuyện dây chuyền sản xuất nữa. Có ngoại hối, chuyện dây chuyền sản xuất chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao, quan trọng nhất vẫn là phải làm cho xong chuyện xuất khẩu đồ gia dụng.
Bí thư Cao nghiêm túc dặn dò: “Tiểu Tô à, chuyện dây chuyền sản xuất cháu đừng vội, trước tiên cứ nắm chặt chuyện đồ gia dụng. Tranh giành cơ hội tốt cho Nam Bình chúng ta.”
Tô Mạn đáp: “Lãnh đạo cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ nỗ lực hết mình.”
Vị trí xưởng chi nhánh ở tỉnh không tồi, nằm ở trung tâm của thành phố, vậy nên cách bộ đối ngoại cũng không xa, lái xe mười mấy phút là đến.
Sau khi đến xưởng, Tô Mạn xuống xe trước.
Bảo vệ cổng của xưởng nhìn thấy Tô Mạn lập tức mở cửa lớn của xưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận