Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 195 - Săn thú




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng không thể không nói, chuyện này với anh coi như là một chuyện tốt. Dù sao mỗi ngày lén lút đi kiếm thịt ăn cũng rất phiền phức, nếu có thể một lần kiếm nhiều chút đổi thành công điểm, từ từ ăn, vậy tiện hơn nhiều.
Cho nên sau khi đội trưởng Quách phân chia nhiệm vụ, anh cũng tích cực báo danh gia nhập.
Đội trưởng Quách nghi ngờ nhìn anh: “Nhưng việc này phải vào rừng rậm, cháu được không vậy? Bên trong rất nhiều rắn sâu chuột đó.”
Anh em Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ liếc mắt nhìn đội trưởng Quách, biểu tình như nhìn thằng ngốc.
Nếu thanh niên trí thức Thôi không được, vậy những người khác thật đúng là quá tệ.
Người mỗi ngày vào trong núi làm bẫy rập cung cấp thịt cho mọi người, chính là thanh niên trí thức Thôi làm.
Tuy rằng đội trưởng Quách rất hoài nghi thằng nhóc tới từ thành phố có thể săn thú được hay không, nhưng thanh niên trí thức Thôi tích cực tham dự, dù sao ông cũng không tiện ngăn cản, vì thế đã thu xếp vào. Đương nhiên, vì an toàn của mọi người, cũng không phải chỉ một mình thanh niên trí thức Thôi hành động, còn phải sắp xếp một tiểu đội cùng hợp tác.
Thôi Hướng Bắc rất không muốn hợp tác với những người khác, cảm thấy vướng bận. Một mình mình tự ngược xuôi, lên cây xuống cây đều tiện.
Nhưng về cơ bản đội trưởng Quách sẽ không đồng ý. Làm một đội trưởng, cũng là người phải phụ trách mạng sống của các xã viên, hơn nữa đây còn là thanh niên trí thức. Xảy ra chuyện ai phụ trách?
“Thanh niên trí thức Thôi, cần phải có tinh thần đoàn kết hợp tác.”
Thôi Hướng Bắc méo miệng, quét một vòng, cuối cùng nhìn rồi chỉ vào hai anh em Tô Nhị Trụ: “Vậy tôi phải đi chung với bọn họ.”
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ lập tức mở to hai mắt nhìn. Không nghĩ ra thằng nhóc này muốn làm gì.
Tô Nhị Trụ phẫn nộ nói: “Chúng tôi không muốn đi chung với cậu!”
Đội trưởng Quách: “… Mấy hôm trước không phải còn đánh nhau hả?”
Thôi Hướng Bắc đáp: “Nhưng sau vài ngày cùng gánh phân, cháu cảm thấy đã bồi dưỡng ra sự ăn ý, càng tiện hợp tác.”
Con nít khóc mới có sữa ăn, đội trưởng Quách đối với loại dầu muối không ăn thích đâm đầu vào như Thôi Hướng Bắc đã không còn yêu cầu gì, chỉ hy vọng anh có thể yên ổn phối hợp bố trí. Bây giờ nghe thấy anh nguyện ý tổ đội, đương nhiên cũng sẽ đồng ý.
“… Vậy được, các cậu cùng đi đi.” Đội trưởng nhìn về phía hai anh em Tô Nhị Trụ: “Các cậu cứ đi cùng thanh niên trí thức Thôi. Có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng tôi phải nói trước, không thể đánh lộn, nếu lại đánh nhau nữa, đều đi gánh phân một tháng!”
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ: “…”
Sau khi phân đội ngũ xong, mọi người vô cùng hào hứng chạy vào trong núi.
Vì lý do an toàn, người đi đều là thanh niên ngoài mười sáu tuổi, dưới bốn mươi tuổi. Những người khác nhìn thấy bọn họ đi vào trong núi, vừa lo lắng vừa chờ mong.
Vào trong núi, Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ bắt đầu phòng bị nhìn Thôi Hướng Bắc.
Thôi Hướng Bắc vừa đi vừa ngậm một cọng cỏ khô, sau đó nhìn hai người anh em nhà họ Tô cười: “À, chuyện ăn thịt trong đội, hai người không nói cho em gái mấy người chứ?”
“Đương nhiên là phải nói rồi, em gái chúng tôi chính là cán bộ công xã!” Tô Nhị Trụ đắc ý.
Thôi Hướng Bắc nói: “Quả nhiên là thế.”
Anh cũng không thể nói rõ là tâm trạng gì, cảm thấy có hơi vui vẻ vì sau này có thể ăn thịt, lại cùng lúc cảm thấy mình đánh một quyền vào bông.
Tưởng rằng cán sự người ta nhìn thấy hương thân phụ lão lén lút ăn thịt sẽ tức giận, có thể còn sẽ tìm anh gây phiền phức. Kết quả người ta quay đầu lại đã giải quyết chuyện này.
Ngược lại khiến anh cảm thấy cách làm của mình giống như con nít hành động theo cảm tính vậy.
Anh gãi mái tóc ngắn của mình đã mọc dài ra.
Tô Nhị Trụ nói: “Hả, rốt cuộc cậu muốn làm gì, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi cũng không đi chung với cậu đâu.”
Thấy đã muốn đánh một trận!
Thôi Hướng Bắc gật đầu: “Được, vậy tách ra đi. Tôi dự định một mình đi bắt lợn rừng.”
Tô Nhị Trụ và Tô Tam Trụ đang chuẩn bị đi, nghe nói như thế lập tức ngây ngẩn cả người.
“Lợn rừng? Cậu biết trong đây có lợn rừng?”
Thôi Hướng Bắc vừa đi vừa nói: “Đương nhiên biết, trong núi này không có gì tôi không biết. Tôi còn biết, ở đây có vài con rắn lớn nữa.” Anh cũng không khoác lác, anh đã đi khắp ngọn núi này, mỗi ngày xem như chỗ huấn luyện chạy khắp nơi.
Nghe thấy rắn lớn, hai anh em thật cẩn thận nhìn hai bên.
Nhưng bọn họ lại không nỡ rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận