Trở Lại Thập Niên 60 Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 734 - Hai bên gặp mặt 2




Nhóm dịch: Thiên Thượng Nhân Gian
Phụ trách: Vô Tà Team
Tô Thiết Sơn chỉ là một ông nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, biết được Thôi Vệ Quốc tham gia quân ngũ, là một lão cách mạng, vừa khâm phục vừa vui vẻ. Ông cầm lấy điếu thuốc ngoại mà bản thân không nỡ hút ra, nói: “Người yêu của con gái nhỏ tặng tôi.”
Thôi Vệ Quốc vừa châm thuốc hít một hơi, nhớ lại người yêu của con gái nhỏ mà Tô Thiết Sơn nói là ai. Trong lòng lập tức bốc mùi chua.
Thằng nhóc này, một điếu thuốc cũng chưa từng mua cho ông...
Tô Thiết Sơn lại cùng Thôi Vệ Quốc nói về mấy đứa con trai nhà mình, thở dài nói rằng không ai trong số ba người con trai có thể được gửi đi lính, thật là đáng tiếc.
Thôi Vệ Quốc hiếu kỳ hỏi: “Sao lại không đi vậy?” Ông cảm thấy thân thể ba người con trai nhà lão Tô cũng rất không tệ.
Tô Thiết Sơn rít một hơi thuốc lá: “Mỗi đội không có quá nhiều vị trí. Con nhà người ta có trình độ, có danh tiếng tốt là được tuyển đi. Còn nhà có đảng viên hay gia đình có điều kiện chính trị cũng có thể được chọn, lúc ấy nhà tôi ngoại trừ nghèo thì không có ưu thế gì khác. Lão già sát vách trong đội, cũng cỡ tuổi đội trưởng tôi, người ta đi tham gia quân ngũ xong trở về cũng không giống trước kia, mặc bộ quân trang vào nhìn rất có tinh thần.”
Thôi Vệ Quốc hỏi: “Cũng không sợ con cái đi đến nơi khắc nghiệt ăn khổ sao?”
“Đi bộ đội sao lại là chịu khổ chứ, ít nhất còn có thể được ăn cơm no. Sao có thể so với cả đời lam lũ trồng trọt? Nếu như biểu hiện tốt, lập được công, sau này còn có thể làm cán bộ nhỏ, nếu có thể chuyển nghề trở về thì cũng được vào một đơn vị tốt. Nhưng mà bây giờ mọi thứ đều tốt rồi, ai cũng có một tay nghề, tôi cũng được yên tâm.” Tô Thiết Sơn khó được đắc ý một lần.
Thôi Vệ Quốc đã hiểu, ông cảm thấy tham gia quân ngũ rất gian khổ, nhưng đối với một vài đồng chí nông dân mà nói, tham gia quân ngũ còn là một con đường hy vọng.
Nếu lúc trước ông đưa Tiểu Bắc vào bộ đội, không chỉ ép buộc con trai mà còn chiếm một vị trí trong danh sách.
Thôi Vệ Quốc cười, không làm lính thì không làm lính, quốc gia của chúng ta có rất nhiều trai trẻ, không thiếu một cậu lính tốt.
Lúc ăn cơm, nhà lão Tô cũng không để ý lắm, họ dùng một cái bàn tròn to do xưởng đồ gỗ làm, là một cái bàn lớn, cả nhà cùng nhau ăn cơm quanh bàn. Bởi vì hôm nay là ngày tết ông Táo, cũng coi ăn bữa cơm đoàn viên.
Thôi Vệ Quốc cầm chén rượu mời Tô Thiết Sơn và Lý Xuân Hoa, cảm ơn bọn họ đã chăm sóc con trai mình khi ở Nam Bình.
“Người một nhà mà, đừng khách sao.” Lý Xuân Hoa lập tức đáp. Bà còn ước gì mỗi ngày con rể đều ở đây, không có gì phiền phức.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Mạn cùng Thôi Hướng Bắc dẫn vợ chồng Lý Thục Hoa đi du lịch Nam Bình.
Hai người bọn họ vẫn luôn ở thủ đô không rời. Năm nay xem như là một trường hợp đặc biệt.
Vào khu nhà xưởng, nhìn dáng vẻ tích cực, tinh thần phấn chấn của các công nhân, nhìn mọi người an cư lạc nghiệp làm sản xuất, trong lòng vui mừng không thôi.
“Tiểu Bắc, hai người chúng ta đi một lát.” Thôi Vệ Quốc gọi Thôi Hướng Bắc một tiếng.
Lúc này Thôi Hướng Bắc cũng không khó chịu, nghe vậy bèn nói với Tô Mạn một tiếng, sau đó đi cùng với Thôi Vệ Quốc qua một bên khác.
Lý Thục Hoa vẫn còn hơi lo lắng, sợ hai người này lại ầm ĩ lên.
Bên này, Thôi Vệ Quốc chắp tay sau lưng đi vào khu nhà xưởng, đi song song bên cạnh ông là Thôi Hướng Bắc hai tay đút túi.
Thôi Vệ Quốc liếc nhìn con trai bên cạnh, hiện tại con trai đã cao hơn ông luôn rồi: “Tiểu Bắc, trong lòng vẫn còn giận cha sao?”
Thôi Hướng Bắc “hừ” một tiếng đáp: “Con không phải loại người lòng dạ hẹp hòi.”
Thôi Vệ Quốc nói: “Mặc dù con không hẹp hòi, nhưng cha vẫn phải nói với con một tiếng, cha xin lỗi con.”
“…” Thôi Hướng Bắc bị lời xin lỗi bất thình lình của ông làm đứng hình. Từ nhỏ hai cha con họ đã ồn ào đến lớn.
Ai cũng không chịu thua ai.
Nhìn thấy mái tóc bạc trên đầu cha mình, anh mím môi: “Sao tự nhiên cha lại nói lời này?”
“Hai ngày qua cha đã suy nghĩ rất nhiều. Nhớ tới rất nhiều chuyện của trước đây. Trước đây cha và mẹ con rất thường xuyên nhắc đến, hy vọng mau mau hòa bình để sau này con cái của chúng ta có thể sinh sống và lớn lên trong một hoàn cảnh thái bình, yên ả. Không còn phải trải qua bao đổ máu hy sinh nữa. Nhưng sau đó suy nghĩ của cha lại càng ngày càng lệch lạc, muốn cho con kế thừa ý chí và sự nghiệp của cha. Nghĩ rằng con trai mình không nên ngại gian khó, phải đi đến nơi khổ nhất, xông pha trận mạc như cha để giết địch. Tiểu Tô nói không sai, thật ra cha làm cha mà lại không đủ yêu thương đứa con trai của mình. Là cha có lỗi với con, là cha mắc nợ con. Sau này con muốn làm gì thì cứ làm cái đó đi, chỉ cần không phạm pháp phạm tội, cha đều sẽ ủng hộ con.”
“... Thật ra, con cũng không yêu cha nhiều như vậy.”
Thôi Vệ Quốc: “...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận